Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 347 : Vinh quang đến đây (24)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



【 Thế giới 】Một Quả Dưa Leo: A?



【 Thế giới 】 Một Đôi Trời Sinh: Đại lão chụp ảnh chung!



【 Thế giới 】 Nguyên Điểm: Cho nên... Đại lão và Khương Lương có gian tình?



【 Thế giới 】Mỹ Nam Quốc Tế: Đại lão nghĩ không thông ở đâu rồi, sao lại muốn liên quan đến tên tai họa này chứ?



【 Thế giới 】 Phong Vân Tái Khởi: Quả thực là phát rồ rồi, không nói nhiều, ta đi giết Thần Thoại Bất Diệt đã!



【 Thế giới 】 Bà Bà Bán Dưa:...



【 Thế giới 】 Mỹ Nam Quốc Tế:...



【 Thế giới 】Một Quả Dưa Leo:...



Sơ Tranh ra mặt vì Khương Lương, một đám người trên thế giới kêu rên rốt cuộc cô nghĩ quẩn ở đâu rồi, sao lại muốn thông đồng với Khương Lương chứ.



Mà nhân vật chính bị nghị luận lúc này, vân đạm phong khinh phát thế giới xong, rồi đóng game lại đi ngủ.



Khương Lương nhìn tin tức trên kênh thế giới, khóe miệng nhịn không được cong cong.



Hắn chọc chọc Đệ Nhất Bảng Phong Vân.



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Phồn Phồn, cậu nói có phải cô ấy thích tôi không?



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:... Không nhìn ra.



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Vừa rồi cô ấy giết Thần Thoại Bất Diệt vì tôi.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Có lẽ chỉ vì Thần Thoại Bất Diệt chọc đến cô ấy thôi.



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương...



Đệ Nhất Bảng Phong Vân sợ bị kéo đen, nhanh chóng bổ sung một câu.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Cậu nói cho cô ấy biết, cậu là ai chưa?



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Chưa.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Vì sao không nói?



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Tôi không biết nói thế nào.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:...



Đệ Nhất Bảng Phong Vân y như bà mẹ mệt lòng vì con trai, bày mưu tính kế cho Khương Lương.



...



Một đoạn thời gian sau đó, khi Sơ Tranh lên mạng thì Khương Lương đã đợi cô rồi, nhưng hai người cũng không có làm gì, chỉ là thăng cấp, đánh quái, rồi xoát phó bản gì đó.



Khương Lương tìm cho Sơ Tranh không ít đồ tốt.




Cô nhìn qua quá lạnh lùng, lạnh lùng đến không có chút cảm xúc dư thừa.



Hoắc Hú Dương cười cười: "Cô gái, tôi không phải người xấu..."



"Người xấu sẽ không nói mình là người xấu." Sơ Tranh cắt ngang lời gã: "Đừng để tôi nhìn thấy ông xuất hiện trước mặt hắn lần nữa."



Sơ Tranh cảm thấy người này hẳn là con chó điên dẫn dụ Khương Lương phạm tội kia.



Lần trước chưa từng xuất hiện.



Lại còn ngấp nghé thẻ người tốt của cô.



Sơ Tranh dẫn Khương Lương rời đi.



Khương Lương nghe lời đi theo cô.



Hoắc Hú Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sơ Tranh, ánh mắt ôn hòa mang theo chút chăm chú.



...



Khương Lương không dám giãy dụa, cũng không dám nói lời nào, nhu thuận giống như một con cún con vô hại.



Sơ Tranh liền yên tâm thoải mái ôm hắn.



"Không phải anh sợ người lạ sao, sao cái người vừa nãy, anh lại không sợ?"



Trong thang máy chỉ có giọng nói của Sơ Tranh.



"Hắn..." Khương Lương hơi há miệng ra: "Cho tôi... Cảm giác... Rất an toàn."



"Thật sao." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Vậy tôi thì sao?"



Khương Lương ghé mắt nhìn nữ sinh bên cạnh, đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, vội vàng cúi đầu xuống.



Vành tai ẩn trong lớp tóc mềm mại, lộ ra chút đỏ ửng.



Sơ Tranh kéo hắn vào ngực: "Hỏi anh đó."



Khương Lương gập ghềnh nói: "Cô... cô rất tốt."



Thẻ người tốt khen ta!



Tâm trạng Sơ Tranh thoải mái hơn rồi.



Nhưng vẫn cảnh cáo hắn: "Không cho phép nói chuyện với người lạ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."



"Tôi... tôi không có số điện thoại của cô." Thật ra hắn có, nhưng không thể để cô biết, nếu không mình không có cách nào giải thích rằng nó từ đâu tới.



Sơ Tranh ngẫm lại hình như là thế, cô đổi giọng: "Vậy không cho phép anh đi ra ngoài một mình."



"..."



Không phải là nên cho hắn số điện thoại sao?



Khương Lương nhu thuận gật đầu.