Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 351 : Vinh quang đến đây (28)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khương Lương về đến nhà, đứng ngồi không yên.



Cuối cùng vẫn vào game, hắn lặng lẽ nhìn xem Sơ Tranh có ở đây không, lúc này mới đến sân PK.



Liên tiếp PK mấy người, nhưng tâm trạng của hắng ngược lại càng ngày càng khó chịu.



Tựa như khi công bố thành tích, không dám nhìn thành tích của mình vậy.



Khẩn trương lo lắng bất an...



Khương Lương tiễn một người chơi nữa về điểm phục sinh, nâng cằm lên, nhìn nhân vật trong game.



Thật hi vọng mình có thể là Khương Lương game.



Mà không phải...



Có đôi khi Khương Lương cũng tự cảm thấy ghét bỏ mình.



Hắn rất muốn thay đổi, nhưng lại không làm được.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Hôm nay tiểu tỷ tỷ mời cậu ăn cơm sao?



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Ừ



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Sao lại không vui?



Mấy ngày trước nói đến chuyện này, hắn liền rất hưng phấn mà.



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương:...



Khương Lương không biết nên làm sao bây giờ, đáy lòng cũng không chịu nổi, muốn tìm người nói một chút.



Đệ Nhất Bảng Phong Vân là lựa chọn tốt nhất, cũng là người được chọn duy nhất.



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Hôm nay cô ấy hôn tôi.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:!!!



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Cô ấy chủ động hôn cậu rồi?



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Ừ.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Vậy không phải cậu nên vui sao? Lần đầu tiên thích một người, mà người đó cũng thích cậu, còn hôn cậu nữa, tiến bộ này có chút lớn nha!



Đệ Nhất Bảng Phong Vân nghĩ đến, dựa theo tiến độ của Khương Lương, thì một năm chắc cũng chỉ nắm tay gì đó thôi.



Kết quả lúc này mới được mấy ngày, đã hôn!



Con trai nhà mình cuối cùng có chỗ dựa rồi!



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Thế nhưng... cô ấy không nói thích tôi.



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:...



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Không phải, hai người đã hôn luôn rồi, mà cô ấy còn không thích cậu?



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Tôi không biết.



Khương Lương đem chuyện lúc trước kể giản lược lại cho Đệ Nhất Bảng Phong Vân nghe một lần.



【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Cậu nói cô ấy có từ chối tôi không?



【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Chắc là không, không phải cô ấy đã chủ động hôn cậu rồi sao?



Kỳ thật Đệ Nhất Bảng Phong Vân cũng không nắm chắc.
Khương Lương: "!!!"



Anh chỉ đến nói với em một tiếng chào buổi sáng thôi.



Khương Lương cứng đờ không dám lộn xộn.



Cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của người bên cạnh, Khương Lương cảm thấy mình sắp hít thở không thông.



...



Sơ Tranh bị chuông điện thoại đánh thức.



Cô giơ tay sờ soạng bên cạnh, kết quả sờ được một lồng ngực không thuộc về mình.



Sơ Tranh phản ứng ba giây.



Nhớ tới trước đó Khương Lương sáng sớm tới gõ cửa, cô đã đem người nhét vào trong chăn.



Sơ Tranh ngồi dậy, vượt qua Khương Lương, cầm lấy điện thoại.



Chuông điện thoại không lớn, Khương Lương cũng không bị đánh thức.



"A lô."



Sơ Tranh nằm lại, Khương Lương rụt vào bên cô, Sơ Tranh liền thuận tay ôm hắn vào ngực.



"Tranh Tranh, con dậy chưa?"



"Dạ." Mẹ của nguyên chủ.



"Lát nữa mẹ về, con ăn sáng chưa?"



"!!!"



Sơ Tranh nhìn người trong ngực một chút, cực kỳ trấn định hỏi: "Mẹ đến đâu rồi?"



"Sắp về tới rồi, con ăn sáng chưa? Chưa thì để mẹ mua về cho con." Thanh âm của mẹ Lâm cực kỳ dịu dàng, còn mang theo một chút cưng chiều.



Mặc dù bọn họ không thường xuyên ở nhà, nhưng vẫn vô cùng cưng chiều nguyên chủ.



"Chưa."



"Vậy được, mẹ mua đồ ăn con thích về cho con."



Cúp điện thoại của mẹ Lâm, Sơ Tranh nhìn người trong ngực, có chút phát sầu.



Cái này phải giải thích thế nào với mẹ Lâm đây?



Sớm không về muộn không về, sao lại trùng hợp như thế chứ?!



"Khương Lương." Sơ Tranh xoa xoa mặt Khương Lương.



Cái này... mềm như thế sao?



Sơ Tranh cảm giác như mình đang bóp đậu hũ.



Vừa mềm lại vừa trơn.



"Ừm..." Khương Lương rất buồn ngủ, tối qua hắn hưng phấn đến một đêm không ngủ.



"Mẹ em về." Sơ Tranh nói: "Lát nữa anh đừng lên tiếng."



Khương Lương mơ mơ màng màng lên tiếng.



Sơ Tranh thấy hắn buồn ngủ đến như thế, không tiếp tục ồn ào đến hắn nữa, buông hắn xuống, sau khi đắp kín chăn thì đứng dậy ra ngoài.



Cô vừa rửa mặt xong, mẹ Lâm liền mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào.