Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 357 : Vinh quang đến đây (34)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh buông đồ vật xuống, cầm quần áo mặc lên người hắn, nhân cơ hội sờ tóc hắn hai cái.



Khi mặc quần, Khương Lương cuối cùng cũng có động tác, không cho Sơ Tranh mặc giúp hắn.



Hắn có chút bối rối mặc quần lên.



Trước mặt đột nhiên xuất hiện hai cuốn sổ màu đỏ.



Sơ Tranh kín đáo đưa cho hắn, thuận tay sờ đầu hắn: "Sau này đừng có ầm ĩ nữa."



Luôn nói nhao nhao liền không ngoan.



Khương Lương: "..."



Giấy, giấy chứng nhận kết hôn!



"Đây là giả sao?" Khương Lương phun ra một câu.



Sơ Tranh liếc nhìn hắn một cái: "Thật."



Cô là loại người sẽ cầm đồ giả đến lừa gạt thẻ người tốt sao?



"..." Nửa ngày sau Khương Lương vẫn chưa tìm được giọng nói của mình: "Không... không cần anh đi?"



Sơ • bá đạo tổng tài • Tranh: "Không cần."



"..."



Sao lại không cần chứ!!



Khương Lương lật giấy chứng nhận kết hôn ra, ảnh chụp phía trên hắn rất xa lạ, hắn và cô chụp ảnh kiểu này lúc nào nhỉ?



Hắn cứ như vậy mà đã kết hôn với cô?



Trái tim Khương Lương nóng bỏng một trận, phảng phất có dòng nhiệt lưu động, một đường lan tràn đến toàn thân.



Sau khi vui vẻ, Khương Lương thoáng tỉnh táo lại.



Không đúng...



Lúc trước rõ ràng hắn nói với cô chính là kết hôn trong game.



Nhưng cái này còn tốt hơn rất nhiều so với trong game.



Khương Lương nằm sấp trên ghế sofa, chụp ảnh gửi cho Hạ Mộc Phồn.



Hạ Mộc Phồn chơi đùa suốt đêm, bị Khương Lương gửi ảnh làm tỉnh lại, nửa ngày sau mới run rẩy đánh chữ.



—— Cậu photoshop sao?



—— Thật.



—— Cho tôi thời gian chấp nhận đã.



Hắn chỉ mới ngủ một giấc thôi mà.



Sao sau khi tỉnh giấc, con trai nhà mình đã cùng người khác đăng ký kết hôn rồi?!



...



"Chúng ta không nói cho chú và dì biết sao?"




Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh trầm mặc vài giây, đi vào thay quần áo: "Đi thôi."



"Em đi cùng anh sao?"



"Ừ." Bằng không anh ra ngoài lại gặp phải biến thái thì làm sao bây giờ!



Trên gương mặt Khương Lương lộ ra ý cười: "Em thật tốt."



Sơ Tranh phức tạp liếc hắn một cái, giơ tay sờ sờ tóc hắn hai lần, mái tóc mềm mại làm tâm tình cô tốt hơn một chút.



Thẻ người tốt mặc dù khẩu thị tâm phi, nhưng tóc mềm, ta liền tha thứ cho hắn vậy.



Sơ Tranh cảm thấy mình vừa rộng lượng lại vừa lương thiện.



【...】 Tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc cô đối với bản thân mình có hiểu lầm gì aaaa!



...



Có lẽ là có Sơ Tranh đi cùng, nên lần trị liệu này của Khương Lương dễ dàng nhiều, bác sĩ tâm lý nói tình huống của Khương Lương có chút nghiêm trọng, phải trị liệu từ từ.



Bác sĩ nói nếu Khương Lương cứ tiếp tục như thế, thì rất có thể sẽ xuất hiện càng nhiều trạng thái hơn.



Sơ Tranh lo lắng cho thân thể của Khương Lương.



Cho nên đáy lòng có không vui như thế nào, thì vẫn định thời gian dẫn hắn đi trị liệu, giám sát hắn hoàn thành nhiệm vị bác sĩ bố trí.



"Hôm nay có thành chiến, em lên game không?" Khương Lương ôm máy tính, chạy đến chỗ Sơ Tranh, giống như một bạn nhỏ đang hỏi chuyện.



Sơ Tranh nghĩ đến chuyện bị thành chiến chi phối lần trước.



Quả quyết lắc đầu.



Không!



Không lên!



"Vậy anh lên..." Khương Lương nhỏ giọng nói.



"Ừ."



Khương Lương ôm máy tính muốn trở về phòng, bị Sơ Tranh giữ chặt: "Ở chỗ này chơi đi."



Khương Lương bị Sơ Tranh kéo lên ghế sofa, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, Khương Lương hơi nhấp môi dưới, nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái.



Sau đó mới bật máy tính lên đăng nhập vào game.



Cằm Sơ Tranh gác trên bả vai hắn, nhàm chán nhìn hắn chơi.



Thật sự quá nhàm chán, Sơ Tranh bắt đầu hôn hắn.



Tinh thần của Khương Lương bị phân tán: "Chết... Chết rồi, đừng hôn anh."



"Không thích em hôn anh?"



"... Thích... Thích." Vành tai Khương Lương phiếm hồng, ngoan ngoãn giống như con thỏ trắng nhỏ: "Nhưng anh đang chơi game."



"Thì anh cứ chơi đi."



"..."



Em cứ như vậy, bảo anh chơi thế nào nữa!!