Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 35 : Thần tượng quốc dân (5)

Ngày đăng: 01:27 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



【 Tiểu tỷ tỷ, nửa tháng sau có một buổi tiệc rượu, chính là buổi tiệc rượu kia, cô nhất định phải đi cứu hắn!! 】



Vương Giả nhắc nhở Sơ Tranh.



Nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô, Vương Giả rất nhọc lòng.



"Ừ."



Sơ Tranh trở lại đoàn làm phim, vừa đi vào đã nhìn thấy Liễu Mạn Mạn bận trước bận sau, đưa nước đá cho nhân viên công tác đang nghỉ ngơi.



Thời tiết bây giờ nóng bức, mọi người đều nóng đến không chịu được, không cần biết chỗ nước này có giá trị cao hay không, thì cũng đã làm cho mọi người tăng thêm hảo cảm với Liễu Mạn Mạn.



Sơ Tranh ngồi trở lại trên chiếc ghế của mình, có lẽ là do lời đồn lan rộng, cùng với thái độ xa cách ngàn vạn dặm kia của Sơ Tranh, cho nên không có ai nói chuyện với cô.



Đạo diễn không biết từ chỗ nào xuất hiện: "Tài... Cố tiểu thư."



Đạo diễn suýt chút gọi sai, nhanh chóng đổi giọng.



"Lát nữa còn một phân đoạn, phân đoạn này có thể sẽ vất vả một chút."



"Ừ." Sơ Tranh đắp kịch bản lên mặt, phất tay, ý bảo đạo diễn đi nhanh lên.



Ồn ào quá.



Đạo diễn: "..."



Thần tài không thể đắc tội!



Huống hồ cô chỉ là không quá tình nguyện cùng người khác nói chuyện, cũng không trêu chọc phiền toái gì, so sánh với một số người đi cửa sau vào, lại còn muốn hất hàm leo cao thì dễ hầu hạ hơn rất nhiều.



Đạo diễn nghĩ như vậy, trong nháy mắt tâm trạng liền tốt hơn nhiều.



"Đạo diễn! Đạo diễn!"



Bên ngoài có người kêu to.



"Ngoài kia có nhân viên của cửa hàng Haagen Dazs đưa đồ đến, nói là có người bảo đưa đến chỗ chúng ta! Tận mấy thùng cơ!!"



"Cái gì?" Tiếng địa phương đạo diễn cũng nói ra luôn rồi.



Mấy thùng...



Trong đầu đạo diễn nhẩm tính số tiền tương đương, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng vạt áo đột nhiên bị níu lại, giọng nói của vị thần tài đang cầm kịch bản che kín mặt vang lên: "Phân phát đi."




Con chó nào dám chạm vào đồ của cô?



Cô nhớ rõ lúc ra ngoài, màn hình điện thoại hướng lên trên, bây giờ màn hình lại đang úp xuống dưới.



Phòng trang điểm của cô không có trợ lý, tất nhiên sẽ không có người giúp cô dọn dẹp rồi không cẩn thận động vào.



Sơ Tranh chỉ hơi chần chờ một lát, rồi cầm điện thoại di động lên, ấn mở màn hình, góc trên bên phải có một dòng tin nhắn màu đỏ, cô ấn mở, điền mật mã vào.



Nam sinh dung mạo thanh tú chiếm trọn cả màn hình, khóe miệng hơi giương lên, cả người đều giống như thiên sứ mang theo ánh sáng rực rỡ, có thể dễ dàng tạo cho người ta cảm giác muốn yêu thương che chở.



Sơ Tranh thần sắc không thay đổi kéo xuống.



Phía dưới là tư liệu cơ bản của Tô Tửu, ở cột tác phẩm lẻ loi trơ trọi một bộ phim « Thanh xuân không biến mất ».



Chỗ tư liệu này là cô nhờ đạo diễn giúp mình tìm, trừ một chút tư liệu trên mạng, còn có một số thông tin không được công khai.



Sơ Tranh sau khi xem xong liền xóa đi.



Cô nhìn quanh gian phòng một vòng, trong đầu tựa như có thể hiện rõ tình trạng gian phòng khi cô rời đi, nhanh chóng so sánh với hoàn cảnh bây giờ.



Cuối cùng ánh mắt cô rơi vào chỗ đồ dùng hóa trang lát nữa sẽ dùng.



Phương hướng của hoa văn không đúng...



"Cố lão sư, có thể trang điểm được chưa?" Bên ngoài có người gõ cửa.



"Rồi."



Sơ Tranh cầm lấy đồ hóa trang kiểm tra một chút, không nhìn ra có cái gì không đúng, cô đưa quần áo cho thợ trang điểm, để người đó nhìn kỹ lại một lần.



Có đôi khi người quen thuộc càng nhìn không ra.



Thợ trang điểm đối với mấy loại tranh đấu giữa các nghệ sĩ, cũng biết một chút, tập trung kiểm tra đồ hóa trang.



"Cố lão sư, cái dây lưng này..."



Sơ Tranh nhìn theo ánh mắt thợ trang điểm, dây lưng bị nới lỏng ra một chút, nếu như dùng sức kéo căng, nhất định sẽ đứt.



Quần áo hiện tại của cô là kiểu áo bó ngực, dùng dây lưng để cố định, mà bây giờ thời tiết nóng bức, bên trong trừ quần áo lót ra, thì cũng không mặc thêm gì khác.



Đây rõ ràng là muốn cô cởi quần áo trước mặt mọi người...



Lại còn ác độc như vậy!



Chó má!