Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 369 : Trời giáng Phúc Bảo (11)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cô ta từng cầm con dao này, trên đó có dấu vân tay của cô ta!"



Không biết là ai trong đám người nhà bệnh nhân rống lên một câu như vậy.



Sắc mặt cảnh sát hơi khó coi.



Bọn họ cũng không phải đại đội trinh sát hình sự, còn đòi có một đội ngũ chuyện nghiệp để làm chuyện này à?



Nhưng mà đám cảnh sát này mặc dù nội tâm rất bất mãn, thái độ lại hết sức hữu hảo, dính đến loại chuyện sự cố khi chữa bệnh này, nếu không xử lý tốt, nói không chừng bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.



Nhanh chóng đưa con dao về cục cảnh sát để kiểm nghiệm.



Kết quả trên con dao chỉ có vân tay của một người —— không thuộc về Sơ Tranh.



Nhiều người như vậy đều nói trông thấy Sơ Tranh lấy dao ra, nhưng mà chứng cứ trước mặt, mặc dù cảnh sát cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà không thể nói gì được.



Sơ Tranh và đám người nhà bệnh nhân kia bị tách ra tra hỏi.



"Vậy cô có đánh bọn họ không?"



"Không có." Cô đạp, không tính là đánh.



"Cô là gì ở bệnh viện này?"



"..." Sơ Tranh trầm mặc hai giây: "Bệnh nhân."



"Nếu là bệnh nhân thì tại sao lại tham dự vào chuyện này?" Cảnh sát ngờ vực.



Ở đây có người chết, cô là một bệnh nhân, tại sao lại chạy đến xen vào giữa chuyện phiền toái như vậy? Cái này không phù hợp với phản ứng tránh đi sự nguy hiểm của con người bình thường nha.



"Gặp chuyện bất bình." Rút dao tương trợ!



"Cô còn có tinh thần trọng nghĩa như thế à?" Cảnh sát nhíu mày: "Không sợ đám người này không buông tha cho cô sao."



Sự cố lúc chữa bệnh mặc dù không nhiều, nhưng bọn họ cũng không phải là chưa từng gặp qua



Những người nhà bệnh nhân kia mà kích động lên, thì cảnh sát cũng phải gặp nạn theo.



Thần sắc Sơ Tranh rất bình tĩnh: "Không sợ."



"..." Cảnh sát lắc đầu.



Ghi chép không có thứ gì được coi là hữu dụng, trải qua những gì bọn họ kiểm chứng, thì quả thực Sơ Tranh cũng được coi là bệnh nhân ở đây... nhưng mà không ở quá hai ngày đã chạy mất.



Trên người anh trai bệnh nhân và hai gã đàn ông kia không phát hiện được chút vết thương nào, ngay cả vết bầm cũng không có.



Coi như Sơ Tranh thật sự đánh bọn họ, thì cũng chỉ là tranh chấp nhỏ, làm sao có thể bắt người được.



Người nhà bệnh nhân bên kia chắc chắn không phục, nhưng cảnh sát nhanh chóng áp xuống được.



Sau đó chính là chuyện sự cố chữa bệnh.




Hắn nhịn không được dùng đầu lưỡi câu lấy cô, nhưng mà như thế, làm người đang hôn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước...



"Sở Vụ."



Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.



Người ngoài cửa liếc thấy tình cảnh trong phòng.



Hắn "bộp" một tiếng đóng cửa phòng lại.



Vừa rồi là hắn nhìn nhầm rồi à?



Hay là Sở Vụ thật sự đang hôn nữ sinh kia?



Trong phòng làm việc, Sơ Tranh bị người quấy rầy, có chút bất mãn liếm cắn hắn hai lần, sau đó mới lui lại một chút.



Nữ sinh nghiêm túc hỏi hắn: "Còn đau không?"



Sở Vụ: "??"



Cô đang hỏi cái vấn đề thần tiên gì thế!



Hắn đau cái gì?



Hắn đau chỗ nào?



Có lẽ người ngoài cửa đã thu thập tâm tình xong, lễ phép gõ cửa.



Sở Vụ hơi luống cuống tay chân đẩy Sơ Tranh ra, lúc đứng dậy còn làm cái ghế lật nhào, tạo thành một trận ào ào.



Có lẽ người bên ngoài đều nghe thấy được.



Sở Vụ hít sâu hai cái, cũng không dám nhìn Sơ Tranh, sải bước đi về phía cửa, kéo cửa ra.



Bác sĩ trẻ dáo dác ngó vào trong phòng.



Sở Vụ không biết là vô tình hay là cố ý, ngăn chặn tầm nhìn của hắn.



Bác sĩ trẻ cũng không phải đến để xem bát quái, hắn tới vì chuyện biến cố lúc chữa bệnh.



"Cậu thật sự xác định trong lúc giải phẫu không có vấn đề gì chứ? Đều xử lý tốt sao?"



"Ừ." Sở Vụ xác định.



"Vậy vì sao đột nhiên anh ta lại tử vong?" Bác sĩ trẻ ngược lại rất tin tưởng Sở Vụ, chỉ là nhíu mày không hiểu: "Nguyên nhân vẫn chưa điều tra được, tạm thời cậu đừng lộ diện, nếu không, cậu rời khỏi bệnh viện để tránh đi trước?"



"Không cần, đây là phiền phức tôi chọc ra."



***



Nếu như không có gì thay đổi thì tối thứ 3 bạo chương nhé 🤗



Bạo chương xong rồi nghỉ tết dài hạn luôn ^0^ tết nhất gần tới, ta bận ơi là bận ╥﹏╥