Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 378 : Trời giáng Phúc Bảo (20)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trong kho hàng.



Sở Vụ bị trói vào cây cột của nhà kho, bọn họ không bịt miệng hắn lại, chứng minh là không sợ hắn kêu lên.



Cho dù Sở Vụ bị trói, có chút chật vật, nhưng không thể che hết khí chất tự phụ bẩm sinh của hắn.



Trong mắt gã đàn ông mang theo nét dâm tà, cực kỳ vui sướng đi qua phía Sở Vụ.



"Vưu vật* thế này, tao còn chưa từng gặp được đâu."



(尤物: vưu vật: Thường để chỉ người phụ nữ đẹp, hiếm lạ,...)



Chỉ cần suy nghĩ một chút, loại người lãnh ngạo tự phụ thế này, vẻ mặt phóng đãng rên rỉ trên người mình, gã đàn ông đã thấy hưng phấn đến không chịu được.



Gã đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay muốn sờ Sở Vụ.



Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Vụ không lộ ra vẻ gì, hắn quay đầu tránh đi, đáy mắt tràn đầy chán ghét.



Gã đàn ông xem đây là tình thú, cười tiếp tục sờ qua, nhưng mà mấy lần đều bị Sở Vụ tránh đi.



"Mẹ!"



Gã đàn ông đột nhiên tức giận, tát một phát lên mặt Sở Vụ.



Trên gương mặt trắng nõn của Sở Vụ, lập tức xuất hiện một dấu tay.



Đầu hắn bị đánh lệch sang, lọn tóc rải rác rơi xuống, ngăn trở đáy mắt cuồn cuộn sát ý của hắn.



"Cũng không xem xem đây là chỗ nào, mày còn cho rằng mình là Sở tổng cao cao tại thượng à?"



"Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày ngoan ngoãn hầu hạ tao cho tốt, thì tao sẽ để mày dễ chịu một chút."



Gã đàn ông vừa mắng vừa kéo quần áo trên người Sở Vụ.



Sở Vụ dụng đầu đập vào trán gã đàn ông.



Gã đàn ông bị đau lui về phía sau mấy bước.



Sở Vụ cắn răng, như ấu thú bị chọc giận, toàn thân đều lộ ra khí thế bén nhọn.



"Mày... mày dám đánh tao." Gã đàn ông bị đụng đến choáng đầu, chỉ vào Sở Vụ: "Hôm nay mà tao không cho mày khóc gọi cha, thì tao mẹ nó sẽ theo họ mày."



Rầm ——



Cửa kho hàng đột nhiên bị đụng bay, Chu Cường từ bên ngoài bay vào, đập xuống đất, làm tro bụi bay tung tóe.



Gã đàn ông dường như bị biến cố này dọa sợ, nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.



Chu Cường che ngực, nằm trên mặt đất kêu rên.



"Cường... Cường ca." Nghe thấy thanh âm của Chu Cường, gã đàn ông nhanh chóng chạy đến, đỡ Chu Cường dậy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sơ Tranh để Sở Vụ đứng vững, cô đi đến trước mặt gã đàn ông kia, dùng chân lật gã qua rồi giẫm lên.



Chu Cường ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh.



"Vừa rồi, mày nói muốn làm cha của ai?"



"Không có... Không có..." Gã đàn ông sợ đến run lẩy bẩy.



"Tao nghe nhầm?" Mũi chân của Sơ Tranh hơi dùng sức.



Sắc mặt gã đàn ông vốn đã không tốt, lúc này lại càng khó coi hơn.



"Không... Không phải, là tôi hồ ngôn loạn ngữ, Sở tiên sinh là cha tôi." Mặt mũi gã đàn ông tràn đầy hoảng sợ.



Sơ Tranh đạp một cước lên người gã.



Gã đàn ông thống khổ co người lại.



Nữ sinh dữ dằn hỏi: "Cái tay nào của mày vừa đánh hắn?"



Gã đàn ông như cá chết chìm, thở phì phò từng ngụm, đáy lòng chỉ còn lại sự sợ hãi.



Gã gian nan vươn tay phải của mình ra.



Sơ Tranh từ trên cao liếc nhìn gã: "Tự đánh mình, đánh đến khi hắn hả giận mới thôi."



Gã đàn ông: "!!"



Đuôi lông mày của Sơ Tranh buông xuống: "Có ý kiến?"



Nữ sinh sắc mặt đạm mạc, quanh thân quanh quẩn hơi thở lạnh lẽo, bễ nghễ chúng sinh, làm cho người ta không dám phản phác lấy nửa chữ.



Cô chính là chúa tể...



"Không có... Không có."



Gã đàn ông gian nan ngồi dậy, dùng tay phải tát mình.



Âm thanh bốp bốp vang lên trong kho hàng, rõ ràng đến chói tai.



Chu Cường bị dọa đến sắp tè ra quần, cả người run lên như cái sàng.



"Anh nợ tiền ai?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Sở Vụ.



"Anh trả rồi..." Thanh âm của Sở Vụ có chút thấp: "Bọn họ nói chưa lấy được."



"Ồ." Sơ Tranh liếc nhìn Chu Cường: "Cố ý gây chuyện."



"Bà cô ơi, chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc, thật sự không biết chuyện gì xảy ra, đây hết thảy đều do Triệu gia sai khiến." Tham vọng sống của Chu Cường vô cùng mãnh liệt.



Sơ Tranh hững hờ hỏi: "Hắn nợ bao nhiêu?"



Đáy lòng Chu Cường hơi lộp bộp một chút, sợ hãi rụt rè trả lời: "Sáu triệu."