Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 387 : Trời giáng Phúc Bảo (29)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Danh tiếng của bệnh viện Tân Nam càng lúc càng lớn.



Đến bệnh viện Tân Nam khám bệnh, chi phí ít không nói, mà còn có thể hưởng thụ đãi ngộ VIP giống nhau, điều này khiến một ít bệnh nhân không muốn rời đi luôn.



Phòng bệnh của bệnh viện Tân Nam bắt đầu báo nguy.



Lý Dân Hàng nhìn đến sắp rụng sạch tóc.



Lý Dân Hàng vất vả lắm mới bắt được Sơ Tranh mấy tháng không lộ diện.



"Sửa đi."



Lý Dân Hàng còn chưa báo xong, Sơ Tranh liền phun ra hai chữ như thế.



"..."



Hắn muốn nói vấn đề chính sách, vì sao đến chỗ cô, lại biến thành thế này rồi?



"Sửa cũng được, bên cạnh bệnh viện chúng ta vừa lúc có một tiểu khu cũ kĩ, có thể phá dỡ, nhưng số tiền kia..."



Lý Dân Hàng đã bắt đầu tính toán xem cần bao nhiêu tiền.



"Khoan đã, bà chủ, nếu cứ tiếp tục như thế thì không được." Lý Dân Hàng phản ứng lại: "Những người kia không có bệnh mà vẫn ăn vạ ở bệnh viện, đây là lãng phí tài nguyên."



Sơ Tranh trầm mặc suy nghĩ vài giây: "Vậy đánh một trận."



Lý Dân Hàng: "???"



Sơ Tranh chậm rãi bổ sung: "Như thế thì bọn họ có thể tiếp tục ở."



Sao ta lại thông minh thế chứ.



"..." Bà chủ là lưu manh trên đường à! Cái này chính là uy hiếp đó!



Lý Dân Hàng không dám nói đến vấn đề này nữa, sợ Sơ Tranh lập tức bảo hắn đi đánh người.



Vấn đề này vẫn nên để tự hắn nghĩ cách giải quyết thì hơn.



"Bà chủ, chúng ta thật sự mua đất xây dựng thêm à?"



"Tôi có nói đùa bao giờ chưa?"



"Ách..." Bà chủ lắm tiền nhiều của, Lý Dân Hàng cũng rất bất đắc dĩ.



Sơ Tranh đuổi Lý Dân Hàng còn định tiếp tục nói đi, chuẩn bị đi tìm thẻ người tốt của mình.



Cuối hành lang bệnh viện, chẳng biết có một thiếu niên đã đứng đấy từ lúc nào.



Thiếu niên có một mái tóc màu vàng rực rỡ, bộ dáng anh tuấn y như Thiên Sứ bước ra từ trong thần thoại Hy Lạp.



Nhưng mà kỳ quái chính là, bác sĩ y tá đi ngang qua trên hành lang, giống như không ai có thể trông thấy hắn.



Sơ Tranh biết hắn.



Thiên Sứ đạo sư của nguyên chủ.




Sở Vụ họp xong, từ chối nói chuyện phiếm với bác sĩ trẻ, đẩy cửa tiến vào đã nhìn thấy Sơ Tranh ghé vào trên bàn làm việc của hắn, trong tay còn ôm cánh của cô.



Sở Vụ vội vàng đóng cửa lại.



Cô điên rồi sao?



Ở bên ngoài cũng dám để cánh lộ ra.



Sở Vụ buông đồ vật xuống, cầm áo khoác, khoác lên người cô.



Áo khoác vừa đắp lên, Sơ Tranh liền tỉnh.



"Sao lại ngủ ở đây." Sở Vụ hỏi: "Cảm lạnh thì làm sao?"



"Thiên sứ sẽ không cảm lạnh." Bây giờ cô cũng không yếu gà như trước, sao lại bị cảm lạnh được, trò cười!



"..." Sở Vụ nghẹn họng: "Thu cánh lại đi, bị người ta nhìn thấy thì làm sao?"



Sơ Tranh thu cánh lại.



Sở Vụ dựa vào bàn: "Ngày nào em cũng ở đây chờ anh, không cảm thấy phiền chán sao?"



"Ừ?" Sơ Tranh ngước mắt, đáy lòng hơi có vẻ chờ mong: "Anh muốn từ chức ở nhà với em à? Em có tiền."



Giọng điệu Sơ Tranh rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.



Cô thật sự muốn mình luôn ở trong nhà.



Có lúc Sở Vụ thậm chí cảm thấy, cô rất muốn cầm tù mình...



Khi ý nghĩ này phát ra, Sở Vụ cũng bị giật mình.



Dù sao cô cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng.



Nhưng hắn lại có cảm giác như vậy.



Cho dù Sơ Tranh thật sự cầm tù hắn, đáy lòng hắn vẫn nguyện ý.



Nhưng mà...



Hắn giơ tay sờ lên khuôn mặt Sơ Tranh, mặt mày buông xuống: "Nếu như anh không làm gì cả... anh sẽ cảm thấy mình thật sự rất vô dụng."



Cô gái trừng mắt nhìn.



Trong đôi mắt lãnh đạm trong suốt, phản chiếu thân ảnh của hắn.



Cánh môi màu anh đào của cô khẽ mở: "Anh đối với em hữu dụng là được."



Sở Vụ hơi sửng sốt: "Anh đối với em mà nói... quan trọng như vậy sao?"



Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Ừ." Thẻ người tốt đương nhiên quan trọng.



Cô gái ngửa đầu nhìn mình, trong con ngươi tràn đầy hình bóng của hắn.



Nhịp tim Sở Vụ bỗng dưng gia tốc.



Hắn hơi cúi người, hôn lên cánh môi cô gái.