Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 390 : Trời giáng Phúc Bảo (32)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh cảm thấy sau khi Sở Vụ trở về từ lần trước, liền có điểm quái quái.



Nhưng quái ở chỗ nào, trong lúc nhất thời cô lại không nói nên lời.



Chính là quái.



Sơ Tranh âm thầm quan sát mấy ngày.



"Sở Vụ."



"Ừ?" Sở Vụ ngẩng đầu lên từ trong tập văn kiện: "Sao thế? Đói bụng sao?"



Sở Vụ nhìn thời gian.



Còn chưa tới giờ cơm trưa.



Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, gương chiếc cằm thon lên: "Anh qua đây."



Sở Vụ thả đồ trong tay xuống, đi qua ngồi xuống bên người cô: "Sao thế?"



Sơ Tranh kéo hắn ngã vào trên ghế sofa.



Ánh mắt Sở Vụ hơi trầm xuống: "Bảo bối, đêm qua chúng ta mới làm..."



Sơ Tranh xoay người đè hắn dưới thân, thật lòng hỏi hắn: "Sở Vụ, anh không sao chứ?"



Sở Vụ nghi hoặc: "Anh không sao mà, bảo bối, sao bỗng nhiên em lại hỏi như vậy?"



"Gần đây anh có chút kỳ quái." Sơ Tranh xích lại gần: "Có phải anh bị bệnh không? Có bệnh chúng ta trị."



Sở Vụ vô tội nhìn cô: "Anh kỳ quái ở đâu?"



"Anh..." Sơ Tranh suy nghĩ kỹ một chút: "Mỗi lúc trời tối anh đều quấn lấy em, trước kia anh không như thế."



Trước kia đều là cô chủ động trước, rồi hắn mới đáp lại.



Nhưng gần đây...



Hắn luôn cố ý dụ dỗ cô.



Mỗi lúc trời tối đều là như thế.



Sao lại không kỳ quái được?



"Anh thích em." Sở Vụ nói: "Muốn cùng em làm, bảo bối không thích? Vậy anh..."



Hắn dừng một chút, tựa hồ có chút thất vọng: "Vậy anh không nháo em nữa."



"Em không có." Anh không nháo em sao được! Anh muốn đi nháo ai!



Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Anh có chút khác thường."



"Anh chủ động chính là khác thường sao?" Sở Vụ hơi chớp mắt: "Bảo bối, anh thích em, tất nhiên muốn chủ động thân cận em."



"Nói như vậy, trước kia anh không thích em?" Cho nên cũng không nguyện ý chủ động thân cận em?



"..."



Sở Vụ có cảm giác vừa tự mình đào hố cho mình.



"Anh không phải..." Sắc mặt Sở Vụ không khỏi đỏ lên.



"Không phải cái gì?"




"Phúc Bảo?" Sở Vụ ngờ vực đánh giá Phúc Bảo, quay đầu hỏi Sơ Tranh: "Nó sao thế?"



Sơ Tranh thốt ra: "Chắc là động dục."



"Meo ~ "



Thanh âm của Phúc Bảo dường như càng ủy khuất hơn, đôi mắt to trong veo như nước, nhìn qua chủ nhân của mình, rất là thương cảm.



Sở Vụ như có điều suy nghĩ: "... Như thế à."



Sở Vụ không vạch trần Sơ Tranh, Phúc Bảo đã từng làm tuyệt dục, sẽ không động dục.



"Ừ." Sơ Tranh trịnh trọng gật đầu, chính là như vậy.



Cô đặt tay lên ghế sofa, ghế sô pha "rầm" một tiếng, trực tiếp tan ra thành từng mảnh ở trước mặt cô.



Cánh tay thon dài trắng nõn xấu hổ dừng lại trên không trung.



Sở Vụ ý vị thâm trường nhìn qua.



Sơ Tranh chuyển tay, sờ tóc mình, quay người đi vào phòng: "Nấu cơm, em đói."



...



Ban đêm.



Sơ Tranh mơ mơ màng màng sờ bên cạnh, không sờ được người, cô lập tức ngồi dậy.



Ánh mắt đảo qua gian phòng, nhìn thấy một bóng người đứng thẳng bên cửa sổ.



Không biết Sở Vụ đã đứng bên cửa sổ bao lâu.



Bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay, ôm thấy hắn, thân thể ấm áp dán lên lưng hắn.



"Không ngủ được, phơi ánh trăng tu hành hả?"



Thanh âm lãnh đạm của Sơ Tranh, chậm rãi vang lên trong bóng đêm.



"Bảo bối, anh ngủ không được."



Ngủ không được?



"Vậy chúng ta làm chút chuyện khác."



Chút chuyện khác này là cái gì, Sở Vụ rất rõ ràng.



Nhưng Sơ Tranh chỉ nói như vậy, cũng không hề động.



Sở Vụ giơ tay kéo cô ôm vào trong ngực, lúc này Sơ Tranh có chút mềm mại, không quá muốn động, liền nằm ở trong ngực hắn.



Hắn cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng ôm cô.



Ánh trăng vẩy vào trên thân hai người, hắt lên một cái bóng giao triền trên mặt đất.



Sở Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề.



Hồi lâu hắn rũ mắt, nhìn người trong ngực, phát hiện cô đã nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đặn, không biết có phải là ngủ thiếp đi rồi không.



Sở Vụ nhấp môi dưới, ôm người đặt lên trên giường.



Hắn cũng nằm xuống theo, ôm Sơ Tranh.



Giống như muốn đem người khảm vào thân thể hắn.



Thanh âm Sở Vụ khàn khàn: "Bảo bối... Đừng rời bỏ anh."