Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 392 : Trời giáng Phúc Bảo (34)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hình ảnh trước mặt Sơ Tranh biến mất, cô vẫn đứng ở hành lang bệnh viện.



Thiếu niên vẫn dựa vào bên cạnh như cũ.



Sơ Tranh xem hết, thần sắc cũng không có bất kỳ biến hóa gì, ánh mắt thiếu niên nhịn không được chăm chú thêm một chút.



Con nhóc này...



Sơ Tranh liếc nhìn hắn: "Ngươi tìm người làm?"



Những thứ sương mù kia là cái gì Sơ Tranh không rõ.



Nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.



Có chút giống Tang Mộng lúc trước...



"Sơ Tranh, ta là Thiên Sứ, sẽ không làm loại chuyện này." Thiếu niên vô tội chỉ chỉ phía trên: "Quy tắc không cho phép."



Nói cách khác.



Nếu như quy tắc cho phép, có lẽ hắn sẽ làm.



Sơ Tranh hiểu rõ điểm này.



Nếu như không có quy tắc, Thiên Sứ có được lực lượng phi phàm, chẳng phải sẽ xưng bá nhân gian sao.



"Nhân loại ngay cả lòng mình cũng không thể kiên định, thích bọn họ, không thể nghi ngờ chính là tự mình chuốc lấy cực khổ." Thiếu niên vươn tay về phía Sơ Tranh: "Sơ Tranh, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, cùng ta trở về đi."



Hắn thân là Thiên sứ đạo sư, nếu như Thiên sứ lưu lại ở nhân gian, hắn cũng sẽ nhận trừng phạt.



Giọng điệu của Sơ Tranh có chút hung dữ: "Ta nói một lần cuối, ta sẽ không về cùng ngươi."



"Ngươi không về cùng ta, vậy thì không trở về được nữa rồi."



"Ồ."



Không thể về thì không thể về chứ sao.



Dù sao cô cũng không muốn làm Thiên Sứ gì đó.



"Sơ Tranh!"



Thiếu niên nhịn không được cất cao âm lượng.



Đáy lòng Sơ Tranh rất bực bội, bối cảnh phía sau dường như cũng đang bốc lên mưa đạn "xử lý xử lý xử lý".



Sơ Tranh động thủ, không có chút dấu hiệu báo trước nào.



Hai người xuất chiêu trên hành lang, ngân quang từ trong tay áo Sơ Tranh hiện lên, uyển chuyển như rắn, vọt về phía người đối diện.



...



Ầm --



Bức tường bên ngoài bệnh viện đột nhiên nổ tung, xi măng và tro bụi bay tán loạn, còn có một người đập xuống.



Thiếu niên chật vật đứng lên từ trong đống đá vụn.



Hắn phủi bụi trên người một cái.
Người phụ nữ ngờ vực đánh giá Sơ Tranh.



Đêm hôm khuya khoắt, một cô cái còn trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, tìm tới cửa...



"Cô muốn làm gì? Tìm lão Điền nhà tôi làm gì?"



Ánh mắt người phụ nữ nhìn Sơ Tranh, lập tức trở nên sắc bén, tựa như Sơ Tranh là một tiểu yêu tinh đến tìm chính thất lật bài.



Sơ Tranh bị ẩn ý trong cái ánh mắt này hù dọa.



Càng muốn ho khan...



Bàn tay đặt trong túi của Sơ Tranh, nắm chặt quần áo.



Không được.



Nhịn không được.



Thế là trong ánh mắt ngờ vực và cảnh giác của người phụ nữ, Sơ Tranh đột nhiên quay người, cực nhanh rời đi.



Người phụ nữ: "..."



Ngõ hẻm này quá hẹp, Sơ Tranh rẽ một cái, người phụ nữ liền không nhìn thấy nữa.



Biểu cảm trên mặt bà ta đổi tới đổi lui.



Lão Điền, cái tên khốn này, không biết lại ở bên ngoài trêu chọc cái gì? Để cô gái người ta hơn nửa đêm tìm tới cửa...



Người phụ nữ càng nghĩ càng thấy không đúng.



Đang chuẩn bị đi vào tìm Điền Thắng Lợi tính sổ, liền thấy cô gái vừa rồi vội vã rời đi, bỗng nhiên quay lại.



"Điền Thắng Lợi có nhà không?"



Thanh âm cô gái mát lạnh, lưu chuyển trong màn đêm, tự dưng làm cho người ta cảm thấy ý lạnh xâm nhập vào thân thể.



Cô hỏi đến ngay thẳng lại lạnh lùng.



Người phụ nữ trực tiếp sững sờ tại chỗ: "Cô... cô tìm lão Điền nhà tôi làm gì?"



"Có chút việc cần hỏi hắn." Sơ Tranh lấy ra một xấp tiền.



Trông thấy tiền, mắt người phụ nữ lập tức sáng lên.



Vứt bỏ cái chậu trong tay, dùng hai tay nhận lấy, giống như sợ chậm chút nữa thì Sơ Tranh sẽ thu lại vậy.



Người phụ nữ thấy tiền sáng mắt, vừa đếm tiền vừa dẫn Sơ Tranh đi vào.



"Lão Điền nhà tôi đang uống rượu, tôi đi gọi cho cô."



"Lão Điền, lão Điền!"



"A -- "



Sơ Tranh nghe thấy tiếng người phụ nữ kêu thảm, bước nhanh đi vào.



Người phụ nữ bị dọa đến tê liệt trên mặt đất, mà ở cách bà ta tầm một mét, có một người đàn ông miệng sùi bọt mép, sắc mặt xanh trắng, đã mất đi sự sống đang nằm.



Trên mặt đất là vỏ chai rượu và mẩu mẩu thuốc lá loạn thất bát tao nằm rải rác.



Trong phòng có một mùi thuốc trừ sâu khó ngửi.