Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 394 : Trời giáng Phúc Bảo (36)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sở Vụ cho là Sơ Tranh sợ mình sẽ tiếp tục làm ra hành vi quá kích, chẳng mấy chốc sẽ thả mình ra.



Nhưng mà hắn nghĩ sai rồi.



Sơ Tranh thông báo với bệnh viên Tân Nam bên kia, căn bản không có ý định thả hắn ra.



Đại đa số thời điểm Sở Vụ rất bình thường, nhưng có đôi khi lại đột nhiên hỏi cô, có thể rời khỏi hắn hay không.



Sơ Tranh bị hỏi đến bực bội.



"Em nói rồi, sẽ không, phải làm sao anh mới tin?"



Có phiền hay không.



Ngày nào cũng hỏi.



Ngày nào cũng hỏi!



"Bảo bối." Bị Sơ Tranh mắng, giọng điệu Sở Vụ trở nên mềm nhũn: "Anh... anh chỉ sợ hãi."



"Rốt cuộc anh sợ cái gì?"



"Anh sợ..." Sở Vụ rủ mắt xuống, giống như quyết định: "Những lời em và người kia nói, anh đều nghe thấy được, em muốn cùng hắn rời đi, trở về nơi em nên thuộc về."



Sơ Tranh sửng sốt một chút.



Người kia?



Con chó điên nào cơ?



"Anh không thể khống chế nổi suy nghĩ của mình, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện em sẽ rời khỏi anh, anh liền cảm thấy mình sắp hít thở không thông, muốn tìm một nơi phát tiết. Không phải anh cố ý làm tổn thương Phúc Bảo."



Giọng nói của Sở Vụ rất kiềm chế.



Hắn gắt gao siết chặt tay mình.



Hắn thật sự sợ...



Thật sự sợ cô sẽ rời khỏi mình.



Hắn chưa từng sợ hãi như thế.



Hắn chỉ cần ở bên cô.



Hắn có thể không cần gì nữa... Chỉ cần ở bên cô là tốt rồi.



Sơ Tranh suy nghĩ, người Sở Vụ nói hắn là tên chó chết có cái cánh còn đẹp hơn cô kia.



Sơ Tranh hỏi: "Nghe thấy lúc nào?"



Sở Vụ nhanh chóng liếc nhìn cô một cái.



"Chính là ngày anh trở về từ cuộc hội nghị..." Không chỉ ngày ấy, lần căn nhà bị làm loạn và lần ở bệnh viện kia, hắn đều trông thấy, cũng nghe thấy.



Sơ Tranh lập tức bừng tỉnh.



Khó trách cô cảm thấy từ sau khi Sở Vụ trở về từ cuộc hội nghị liền có chút kỳ lạ.



Không đúng...



"Làm sao anh nghe thấy được?"
Thiếu niên có chút tức giận: "Ngươi không phải là đối thủ của ta."



"Ở bệnh viện ngươi thua." Sơ Tranh lãnh đạm nhắc nhở hắn.



Thiếu niên nghẹn họng: "Đó chẳng qua là ta cố kỵ có nhân loại, không nghiêm túc đánh với ngươi..."



"Ngươi nghiêm túc cũng không đánh lại ta."



"..."



Ta mới là đạo sư của ngươi!



Nào có học sinh nào lợi hại hơn đạo sư của mình chứ?



Ngươi cho là mình xuống nhân gian một cái, liền lợi hại sao?



"Được." Thiếu niên đột nhiên nhả ra: "Nếu ngươi đã thích nhân loại, vậy ngươi chỉ cần đánh thắng ta, ta sẽ không đến tìm ngươi nữa."



"Ngươi nói."



"Ta nói... Mẹ!"



Thiếu niên đột nhiên nói tục.



Sơ Tranh chào hỏi cũng không thèm chào hỏi, trực tiếp vọt tới.



Luận đánh nhau, Sơ Tranh biểu thị —— chuyên nghiệp.



Cho dù lần này thiếu niên buông tay buông chân cùng Sơ Tranh đánh, hắn vẫn phát hiện, Sơ Tranh khó đối phó...



Không phải nói lực lượng Thiên Sứ của cô mạnh hơn hắn.



Mà là bốn phía có thứ gì đó quấy nhiễu hắn, luôn luôn đột nhiên túm lấy hắn.



Nơi này có thứ hắn không nhìn thấy... Mấu chốt là không chỉ không thấy, không sờ được, mà còn không hề cảm giác được.



Không biết là cái gì.



Cho nên tất nhiên hắn không có cách nào đề phòng.



Trải qua mấy chiêu, thiếu niên có vẻ hơi chật vật.



Ngân tuyến vui sướng quấy rầy thiếu niên, Sơ Tranh phối hợp với ngân tuyến, cực nhanh làm thiếu niên ngã xuống mặt đất.



Thiếu niên nằm trên mặt đất, nửa ngày mới ngồi dậy, cũng rất sảng khoái.



"Tốt, nếu như đã là thứ ngươi chọn, vậy ta tôn trọng quyết định của ngươi." Thiếu niên vỗ vỗ tro bụi vốn không tồn tại trên người: "Lựa chọn của ngươi hôm nay, đại biểu cho việc ngươi không có cách nào trở về được nữa."



"Ta cũng không có ý định trở về."



"Cho dù hắn chết?"



Hắn chết, ta cũng chết.



Thiếu niên cười một cái: "Vậy hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận."



Thiếu niên vươn tay về phía Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "..."



Làm gì?



Còn muốn bắt tay một cái trước khi chia tay sao?