Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 406 : Vô thượng tiên đồ (9)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngươi tên Tuyết Uyên?"



Sơ Tranh hỏi Hắc Hồ.



Một thân đen thui, lại đi lấy cái tên Tuyết Uyên?



Cho rằng mình tên như thế thì sẽ trắng lên à?



Ngây thơ!



"Ngươi cũng xứng kêu tên bản tôn." Hắc Hồ hừ lạnh một tiếng, vừa ngạo khí lại vừa khinh miệt.



"Ta tên Sơ Tranh, ta cho phép ngươi gọi tên của ta." Ta không giống như ngươi, ta hào phóng hơn nhiều.



Sơ Tranh sờ đầu Hắc Hồ.



Hắc Hồ lắc lỗ tai một cái, vung đầu: "Đừng chạm vào ta!"



Sờ đuôi hắn coi như xong đi, bây giờ còn sờ đầu hắn!



Nhân loại ghê tởm này!



Tay Sơ Tranh trượt theo lưng hắn thẳng đến tận trên cái đuôi.



Hắc Hồ lại tức đến mức phẫn nộ trừng Sơ Tranh.



Người sau thì càng sờ càng nghiêm túc.



Hắc Hồ mài răng, chờ hắn khôi phục... việc đầu tiên nhất định phải giết chết cô!!



"Bây giờ là lúc nào." Tỉnh táo lại, Tuyết Uyên bắt đầu nghe ngóng tình hình bên ngoài.



Hắn không nhớ rõ mình bị phong ấn bao lâu.



"Thần giới tám vạn chín ngàn năm."



Thần giới tám vạn chín ngàn năm...



Nếu như cái phương thức tính toán này không có gì thay đổi.



Như vậy...



Hắn đã bị phong ấn ba vạn năm.



Thật sự là dài dằng dặc a.



"Vạn Trúc còn sống không?"



Vạn Trúc?



Cái tên này... Có chút quen tai.



Sơ Tranh nghĩ nghĩ.



Vị thượng thần mất tích không còn chút tin tức kia...



"Không biết." Cũng đã mất tích rồi, còn sống hay đã chết, ai mà biết được.



"Ngươi biết cái gì?"



Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh đầy nghiêm túc: "Ngươi thật mềm."
Cái này cùng với việc đắc tội hắn hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.



Bị Sơ Tranh vạch trần, Tuyết Uyên rõ ràng có chút tức giận.



Hô hấp cũng nặng nề hơn mấy phần.



"Ngươi biết cũng không ít." Tuyết Uyên nghiến răng nghiến lợi.



"Vẫn tốt." Sơ Tranh vẻ mặt bình tĩnh.



"Nếu ngươi đã biết, mang theo ta sẽ có điềm xấu, ngươi vẫn muốn mang theo ta?"



"Đương nhiên." Sơ Tranh sờ cái đuôi của hắn, yêu thích không buông tay.



Thẻ người tốt đương nhiên là phải ở trong tay mình mới an toàn.



Huống chi ngươi còn có một cái đuôi sờ thoải mái như vậy.



Tuyệt đối không thể bị người khác lừa chạy mất.



"Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Sơ Tranh trịnh trọng hứa hẹn.



"..." Ai cần ngươi bảo vệ! Nhân loại không biết xấu hổ!



Tuyết Uyên tức giận đến không muốn nói chuyện.



Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.



Sơ Tranh đi ra một khoảng cách, trông thấy Ngân Sinh đang đứng chờ ở cách đó không xa.



Tuyết Uyên trông thấy Ngân Sinh, liếm liếm khóe miệng, âm trầm nói: "Con dê nhỏ kia nhìn rất ngon miệng."



Mặc dù nhìn qua hơi yếu ớt.



Nhưng làm điểm tâm vẫn không tệ lắm.



"Ngươi không cần ăn."



"..." Tuyết Uyên mài mài răng, giống như đại gia đưa ra yêu cầu: "Không phải ngươi muốn ta đi theo ngươi sao, bây giờ ta đói, ta muốn ăn gì đó!"



Cứ coi như tìm cho mình một tên tiểu đệ!



Hầu hạ mình ăn uống.



Tuyết Uyên nghĩ như vậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm Ngân Sinh.



Ngân Sinh đã nhìn thấy bọn họ, bị Tuyết Uyên nhìn chằm chằm, chú dê nhỏ sợ hãi theo bản năng, đã sắp không duy trì được hình người nữa, sừng dê trên đầu cũng đã lộ ra luôn rồi.



Ngay lúc Tuyết Uyên nghĩ đến chuyện ăn chú dê nhỏ, trong miệng bị nhét vào hai cái lá cây.



"Phi!!"



Tuyết Uyên phun lá cây ra.



"Ngươi cho ta ăn thứ đồ chơi gì thế hả?! Ta muốn ăn con dê nhỏ kia!"



Tuyết Uyên phun ra, lại cảm thấy không đúng.



Lấy cái mũi ngửi ngửi, móng vuốt nhỏ bỗng nhiên đè lá cây lại.



Giống như con hồ ly vừa gầm thét không phải là hắn, nhét mấy cái vào trong miệng, nhai nhai rồi trực tiếp nuốt xuống.



Tuyết Uyên nuốt xong, ngửa đầu nhìn cô: "Đây là Tiên Linh Diệp, ngươi lấy đâu ra?"