Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 418 : Vô thượng tiên đồ (21)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Răng nanh của Tiểu Hồ Ly bén nhọn, đâm rách làn da cô.



Âm thanh nuốt của Tiểu Hồ Ly cực nhanh truyền tới.



Sơ Tranh đẩy đầu hắn ra, nhưng mà Tiểu Hồ Ly cực nhanh ôm lấy cổ tay cô, đôi mắt đỏ rực, trừng Sơ Tranh một cái.



Ánh mắt kia nhìn rất có vài phần uy phong của hung thú.



Nhưng mà Sơ Tranh chỉ ném trả cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.



Dùng sức đẩy hắn ra.



"Ngươi!" Tuyết Uyên trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Ngươi không cho ta ăn những thứ kia, bây giờ còn không cho ta cắn ngươi, ngươi muốn bỏ đói ta!!!"



Nhân loại không biết xấu hổ dụng tâm hiểm ác!!



"Ăn cỏ."



"Ta không ăn!!"



"Không ăn thì bị đói." Sơ Tranh vô cùng ngay thẳng: "Dù sao ngươi cũng không chết được."



Tuyết Uyên: "..."



Ta muốn cắn chết nàng!!



Đều mẹ nó đừng ai cản ta!!



Sơ Tranh đột nhiên cúi đầu, đối diện với đôi mắt phẫn nộ của hắn: "Ngươi muốn uống máu của ta cũng được."



Con ngươi Tuyết Uyên lập tức sáng lên: "Hả?"



Ánh mắt Sơ Tranh liếc đến cái đuôi của hắn: "Cho ta sờ sờ cái đuôi."



Khoảng thời gian này Tiểu Hồ Ly có chút bản lĩnh, đều không cho cô sờ đuôi nữa.



Xem ra phải thật sự cắt xén cỏ của hắn rồi.



Còn muốn ăn yêu tinh.



Nghĩ hay lắm đấy!!



Cho Sơ Tranh sờ đuôi, Tuyết Uyên khẳng định là không vui.



Nhưng mà...



Những con yêu tinh này đều ăn không được, còn không thể uống ngụm máu giải thèm à?



Không phải chỉ là sờ cái đuôi thôi sao?



Đường đường là hung thú, chính là phải co được dãn được!!!



"Ngươi nói lời giữ lời!"



Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Ta đã lừa người bao giờ đâu."



【...】 Nếu không phải tiền án của tiểu tỷ tỷ quá nhiều, thì ta cũng suýt tin rồi đấy.



Tuyết Uyên nửa tin nửa ngờ...



Đoán chừng là giãy dụa dưới đáy lòng một phen, cuối cùng khẽ cắn môi: "Nếu ngươi dám gạt ta, ta liền cắn chết ngươi."



Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Ừ."



Tuyết Uyên bất đắc lộ cái đuôi ra.



Cũng không phải chưa từng sờ qua.
"Không có."



Từ lần trước Tịch Lan đột nhiên biến mất, rồi Thanh Tiêu đuổi theo, hai người liền mất đi tin tức.



Sau đó bọn họ thảo luận, cảm thấy thật sự là Tịch Lan giúp Tuyết Uyên.



Bằng không thì nàng ta chạy cái gì?



"Tiếp tục tìm, Sơ Tranh và Hắc Hồ bên kia cũng phải theo dõi, nghĩ biện pháp..."



"Đó là cái gì!!"



Thần tộc nào đó chỉ vào hướng Đông.



Mặt trời rực rỡ ở hướng Đông giống như đột nhiên bị người cắn một cái.



Nhìn kỹ một chút, phát hiện kia là sương mù âm u ám trầm.



Cho dù là cách nhau rất xa, nhưng dường như bọn họ cũng có thể cảm giác được cỗ khí tức doạ người kia.



"Bên kia có thứ gì vậy?"



Nhóm Thần tộc hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không rõ ràng, bên kia có thứ gì.



...



Thập Lý Bát Sơn.



Sơ Tranh tựa vào ghế đá, hờ hững nhìn Tiểu Hồ Ly nằm phơi nắng cách đó xa xa.



Trong lòng đang suy nghĩ xem làm sao để đi lừa gạt vật nhỏ này cho sờ cái đuôi, đúng lý hợp tình mà lại không mất đi vẻ cao lãnh.



Nhưng vào lúc này, ở phía đông có một cỗ khí tức doạ người phóng lên tận trời.



Cơ hồ là đồng thời, Sơ Tranh cảm thấy thân thể không thích hợp.



Giống như có thứ gì đó muốn lao ra khỏi cơ thể cô.



Nguyên chủ lưu lại cho cô cái kho báu gì đây!!



Cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.



Lực lượng du tẩu trong cơ thể, tựa như sóng nước đánh trên mặt biển, không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch của cô.



Sơ Tranh chống đỡ mép ghế đá đứng lên.



Ngón tay cô có chút phát run.



Đây là nguyên nhân sinh lý của thân thể tạo thành.



Không liên quan gì tới cô.



"Ngươi sao thế?"



Không biết Tiểu Hồ Ly nhảy xuống từ chỗ nào, ngờ vực đánh giá cô.



"Không sao." Sơ Tranh tận lực bảo trì ngữ điệu không có biến hóa.



Sao có thể chật vật trước mặt thẻ người tốt được!



Không thể!



Tiểu Hồ Ly hơi nheo mắt lại.



Cô nhìn thế nào cũng không giống như không sao nha?



***



Chương này dành tặng cho ThanhDuyen0503 năm mới hạnh phúc nha nàng ☺