Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 420 : Vô thượng tiên đồ (23)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tìm một người, một người nhìn có vẻ tốt hơn người vừa rồi.



Không sụp đổ khóc sướt mướt.



"Nàng ta tên là Tịch Lan sao?" Sơ Tranh hỏi.



"Tịch Lan... Tịch Lan..."



Sơ Tranh hỏi một chút, biểu cảm của người kia bỗng nhiên biến đổi, trong miệng bắt đầu không ngừng lặp lại cái tên này.



"Là nàng... Là nàng... Nàng là ma quỷ!" Nữ nhân bỗng nhiên bắt lấy Sơ Tranh, con mắt trợn lên vô cùng lớn: "Chính là nàng, là nàng hại chết người trong thôn chúng ta!"



"Ừ." Sơ Tranh bị lắc đến có chút choáng đầu.



Yên bình mà nói chuyện, động thủ động cước làm gì nha!



"Ngươi biết đồ ma quỷ kia sao?"



"Hiện tại biết rồi." Tịch Lan tiểu mỹ nhân này, không yên bình làm tiên nữ của mình đi, chạy đến thôn hoang vắng lừa bán nam nhân, cũng không biết suy nghĩ thế nào.



Chẳng lẽ Thanh Tiêu không thể thỏa mãn nàng ta sao?



Phụ nhân đột nhiên ra sức đẩy Sơ Tranh ra, thanh âm cũng thay đổi: "Ngươi biết mà ngươi còn tìm nàng!! Ngươi cũng là ma quỷ!!"



Sơ Tranh: "???"



Có quan hệ gì với ta chứ?



"Có ai không!! Chính là nữ nhân này bắt nam nhân của chúng ta đi. Nàng là ma quỷ, có ai không bắt lấy nàng, để nàng trả nam nhân của chúng ta về!!"



Phụ nhân không có dấu hiệu nào bắt đầu gào thét.



Sơ Tranh ngơ ngác đứng tại chỗ vài giây, sau đó xoay người rời đi.



Nếu còn không đi thì cô liền bị tên điên công kích.



...



Sơ Tranh rời khỏi thôn Đỗ Hồi, nhìn về phía trên núi.



Đừng nhìn lúc này vẻ mặt cô không chút cảm xúc, dáng vẻ giống như chẳng có chuyện gì mà nhầm, trên thực tế trong cơ thể đang là sóng gió mãnh liệt.



Càng tới gần nơi này, cô liền cảm thấy cỗ lực lượng trong cơ thể kia khuấy đảo đến lợi hại hơn.



Sơ Tranh hít sâu một hơi, nhấc chân đi lên núi.



Hồ ly màu đen lập tức xông tới, ngăn trở đường đi của cô.



Tiểu Hồ Ly ngước mặt lên, con ngươi đỏ đậm nhìn cô chằm chằm "Ngươi đi làm gì."



Cái ngữ khí chất vấn kia, không khác nào trượng phụ bắt được thê tử vượt quá giới hạn.



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn: "Sao ngươi lại tới đây?"



"Hừ!" Tiểu Hồ Ly ngạo kiều hừ lạnh một tiếng: "Ta thích đến ngươi quản được sao?"



"Ta đi làm gì ngươi quản được sao?" Sơ Tranh trực tiếp dỗi trở về.



"..."



Tuyết Uyên trừng Sơ Tranh một cái: "Lực lượng trong thân thể ngươi..."



Tuyết Uyên vẫn chưa nói hết lời, liền bị Sơ Tranh cắt ngang: "Không liên quan tới ngươi."



Tuyết Uyên tiếp tục trừng Sơ Tranh.




"Cần phải như vậy..." Sơ Tranh khoa tay một chút.



Tuyết Uyên liếc mắt nhìn thôn dân như bộ xương khô, cái đầu nhỏ lắc lắc: "Không cần."



"Ồ."



Cho nên đám thôn dân này gặp phải quỷ hút máu rồi à?



Tuyết Uyên cẩn thận quan sát thần sắc của Sơ Tranh.



Phát hiện cô nhìn qua không có bất kỳ cái gì dị thường, đáy lòng chỉ cảm thấy kỳ quái.



"Rốt cuộc cỗ lực lượng trong thân thể ngươi làm sao mà có được?"



"Lực lượng gì?" Sơ Tranh bày biện vẻ mặt đứng đắn lại nghiêm túc, nhất quyết không thừa nhận.



"Hừ, ngươi tới nơi này, còn không phải vì cỗ lực lượng kia à?"



Tuyết Uyên hất khuôn mặt nhỏ lên.



Mặt mũi tràn đầy mấy chữ, ngươi cho rằng ta không biết à.



Trong kiêu căng mang theo chút kiêu ngạo.



Sơ Tranh: "..." Nói hươu nói vượn.



Sơ Tranh không để ý tới hắn, tiếp tục đi vào chỗ sâu.



"Này!! Bản tôn nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không?"



"Ngươi đứng lại!"



"Ngươi..."



Tiểu Hồ Ly nện bước nhỏ chân đuổi theo.



Cũng dám đối đãi với bản tôn như thế!!



Chờ bản tôn lấy lại danh dự, phải để cho cô thử xem —— cảm giác không đuổi kịp là thế nào!



"Ta cho ngươi biết, lực lượng trong thân thể ngươi rất giống nơi này, ngươi tiếp tục tới gần, ai biết sẽ phát sinh cái gì." Tuyết Uyên cảnh cáo Sơ Tranh.



"Ngươi có thấy phiền không." Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn được nữa.



Trên đường đi mà cứ ồn ào mãi không yên...



Xử lý là được rồi!!



Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái.



Tuyết Uyên không khỏi cảm thấy có chút lạnh.



"Nhìn cái gì chứ, ngươi cho rằng bản tôn muốn để ý đến ngươi à!"



Tuyết Uyên nói xong, cũng có chút sửng sốt.



Cô muốn đi làm gì, thì liên quan gì tới mình.



Mình thừa cơ chạy đi, không phải càng tốt hơn sao?



Không cần phải chịu sự bài bố của nữ nhân không biết xấu hổ cứ thích nắm chặt cái đuôi của hắn này nữa.



Hiện tại đi ngay!!



***



Chương này dành tặng cho ThienThien_JnO chúc nàng năm mới hạnh phúc, yêu nàng nhiều ♡