Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 444 : Kim bài sát thủ (9)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Em xác định không phải mình gặp quỷ chứ?"



"..."



"Đây chính là lý do em đến trễ?"



"..."



Tấn Thần ngậm miệng, cậu vẫn đừng nói lời nào thì hơn.



Bằng không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ruột nhà mình làm tức chết.



"Anh, anh thật sự muốn tham gia à?"



Người đàn ông không đáp lời, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ không hề động, dừng lại ở 2 giờ 30 phút rạng sáng.



Tấn Thần thấy thế thì khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, lại sợ nói nhầm, kìm nén đến mức khó chịu.



Người đàn ông cầm áo khoác, tùy ý khoác lên người, tự mình chống lên ghế sofa, ngồi vào xe lăn.



Tấn Thần đứng nhìn, không có ý tứ muốn giúp đỡ.



Sau khi ngồi xuống, người đàn ông chậm rãi nói: "Gia giáo của Tấn gia em bỏ đi đâu rồi?"



"Anh, rõ ràng bọn họ không có ý tốt, anh làm gì..."



Thanh âm của người đàn ông rất bình thản, giống như thần tiên không màng thế sự: "Chút chuyện nhỏ này, không cần để trong lòng."



Tấn Thần: "..."



Đây mà là thần tiên cái mẹ gì, đây rõ ràng là ma quỷ!



Tấn Thần đẩy xe lăn ra ngoài, ấn thang máy —— tầng 12.



Đáy lòng Tấn Thần có chút kích động, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tiểu tiên nữ của mình đó!



Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.



"Em tư xuân?"



Người đàn ông ngay cả đầu cũng không quay lại, tựa hồ đã biết Tấn Thần có cái đức hạnh gì.



Tấn Thần trợn mắt trừng một cái: "Em tuổi này tư xuân không phải rất bình thường sao?"



"Bình thường." Người đàn ông gật đầu, lúc Tấn Thần đang nghĩ xem sợi dây thần kinh nào của anh ruột nhà mình không đúng, liền nghe hắn nói: "Trở về bảo dì làm cho em nhiều món ăn bổ thận một chút, đừng ném mất mặt mũi của Tấn gia."



Tấn Thần: "???"
【...】 Vương Giả khó thở: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô không nghiêm túc phá sản cho tốt đi, bây giờ còn muốn ta thông đồng làm bậy với cô nữa!! 】



Lời này đừng nên nói như vậy, mi không giúp ta, sao ta có thể phá sản đúng thời gian quy định được? Mi xem sắp hết thời gian rồi kìa, nếu ta tự nghĩ biện pháp giải quyết camera...



【 Được rồi! 】 Vương Giả cắt ngang lời cô.



Sơ Tranh lấy điện thoại ra.



[ Nhiệm vụ hoàn thành, kết thúc công việc. ]



Đúng vậy, kết thúc công việc cũng có người chuyên phụ trách.



Bọn họ là một tổ chức có kỷ luật xã hội.



Sơ Tranh trấn định thong dong đẩy cửa WC bước ra ngoài, bảng hiệu treo ngoài cửa, sau khi cô rời đi, một người mặc trang phục của công nhân vệ sinh tiến vào, lấy tấm bảng đi.



Trong phòng giám sát.



Bảo vệ ngáp một cái, ăn không ngồi rồi nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới, hình ảnh theo dõi khẽ lấp lóe.



Sơ Tranh đang rất vội vàng, không có ý định lại trở lại yến hội, chuẩn bị rời đi theo lối đi an toàn.



Ai biết vừa mới đi tới lối đi an toàn, thì nghe thấy bên trong có âm thanh trò chuyện truyền tới.



Cửa của lối đi an toàn nửa mở, từ phương hướng của Sơ Tranh, dễ dàng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn bên trong.



Hắn cúi đầu, tia sáng lờ mờ làm người ta không thấy rõ mặt hắn.



"Tấn tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, anh bây giờ như thế này, tôi không thể nào đính hôn với anh được, tôi không muốn nửa đời sau phải sống cùng một tên phế nhân."



Đứng đối diện người đàn ông là một người phụ nữ cũng xem như đẹp, cô ta khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn người đàn ông, rõ ràng lộ ra sự ghét bỏ.



Người đàn ông ngồi ở trên xe lăn, không vì thân thể tàn tật, mà lộ ra khí thế thua kém, ngược lại có một loại lười biếng quý khí.



Giọng điệu của hắn bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Chỉ là hai nhà rảnh rỗi nói nhảm, không cần để trong lòng, cô cũng không cần thiết phải cố ý nói với tôi."



Hắn có chút dừng lại, hơi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt khiến cho người ta thần hồn điên đảo.



Trên mặt hắn mặc dù không có biểu cảm, nhưng cũng không lộ vẻ băng lãnh, mà có mấy phần lười biếng đẹp đẽ.



Đôi mắt đen trầm, tựa như bảo thạch thấm qua vết mực, đen đến thuần túy tự nhiên.



Môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, câu chữ rõ ràng: "Dù sao cô và tôi, không có bất cứ quan hệ nào."



Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, khi người đàn ông nói những lời này, dần dần đổi sắc mặt.



Hôn ước của mình và hắn, là do trưởng bối hai nhà định ra. Rất lâu trước đây, cô ta cũng từng chờ mong, thế nhưng người đàn ông này... bây giờ hắn lại nói hôn ước đó chỉ là lời nói nhảm.



Rõ ràng hôm nay mình làm cho hắn khó xử, nhưng sao bây giờ lại giống như mình vội vàng tiến lên...