Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 447 : Kim bài sát thủ (12)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tấn Thần sao thế? Sao ỉu xìu như quả cà thế kia, sáng sớm mà không có tinh thần rồi, đây là trạng thái mà một đứa trẻ to xác như con nên có sao hả?"



Tấn Thần nằm sấp trên ghế sofa như cá chết.



Mẹ Tấn vừa xuống lầu đã nhìn thấy một con cá chết như thế, lập tức lên tiếng quở trách.



Tấn Thần lẩm bẩm, nói không rõ lời.



"Con nói cái gì?"



"Anh con bắt nạt con!!" Tấn Thần ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ: "Anh ấy..."



"Thôi thôi." Mẹ Tấn trực tiếp cắt ngang lời cậu: "Con đừng có mà đối nghịch với anh con, không được kích thích nó."



"!!!"



Tấn Thần trợn mắt há mồm.



Mẹ ruột, rốt cuộc mẹ có biết không, là ai đang kích thích ai chứ?



Cậu mới là người bị kích thích đây này?



Anh trai của cậu thì quá tốt luôn!



Làm gì yếu ớt như mẹ nói chứ!



"Mẹ, con nói mẹ nghe..."



"Nói cái gì mà nói, nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa đưa bữa sáng qua cho anh con, nó ở một mình, mẹ không thể yên lòng được, ai..."



"Anh ấy..."



Mẹ Tấn phất phất tay, ra hiệu cậu đừng lắm mồm nữa, mau đi đi.



Tấn Thần trượt từ trên ghế sofa xuống, tức giận đến mức thở mạnh, lề mề đi lên lầu, làm ra động tĩnh cực lớn.



Cầm thú!



Khốn nạn!



Cướp tiểu tiên nữ của người ta!



Ô ô ô!



Tình yêu của cậu tan biến như vòi rồng.



Vì sao cậu có thể có một người anh ruột như ma quỷ thế này chứ!!



...



Tấn Ninh.



Ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong truyền thuyết, từ lúc đi nhà trẻ, đã thu hoạch được vô số sự căm thù.
Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tôi nhận."



"Được... A?" A Hoa giật mình: "Nhiệm vụ này bây giờ vẫn đang treo, chị xác định sao?"



Mục tiêu nhiệm vụ không dễ chơi đâu.



"Thất bại cũng không có trừng phạt, sợ cái gì." Sơ Tranh không thèm để ý nói.



A Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng: "Vậy tôi đi báo lên trên cho chị."



Sơ Tranh cầm tư liệu rời đi, khi ra ngoài đụng vào Lâm Phong và Lâm Nghiên, hai người đứng cách nhau một khoảng, nhìn không phải rất thân mật.



Nhưng trong đầu Sơ Tranh đang tuần hoàn phát lại chuyện trông thấy ngày hôm đó.



Lập tức cảm thấy hai người này cũng... rất giỏi diễn xuất.



Không tiến quân vào giới nghệ thuật thật đáng tiếc.



Ai.



Lâm Nghiên lớn lên đẹp mắt như vậy, sao lại thích anh trai của mình chứ?



Dường như Lâm Nghiên muốn tới đây, nhưng bị Lâm Phong kéo lại.



Hai bên đứng cách nhau một khoảng, xa xa nhìn nhau, Sơ Tranh cảm thấy không thú vị nên rời đi trước.



"Anh, anh kéo em làm gì, lần trước cô ta..."



"Em còn chê chuyện chúng ta bị lộ chưa đủ nhiều à?" Lâm Phong thấp giọng khiển trách: "Gần đây em an phận một chút cho anh."



"Anh!" Lâm Nghiên tức đến đỏ mắt: "Cô ta biết nhiều chuyện như vậy, nhất định phải diệt trừ cô ta, tự anh xem rồi xử lý đi!"



Lâm Nghiên quay người rời đi.



Lâm Phong đau đầu.



Sơ Tranh biết được rất nhiều chuyện, nhưng cô đều không nói...



Chuyện này khiến Lâm Phong rất không hiểu, rốt cuộc cô ý gì.



Không phải Sơ Tranh không nói, mà đều là âm thầm gửi đến điện thoại của lão đại.



Cô càng gửi nhiều thứ tới, thì sự hoài nghi của lão đại đối với bọn Lâm Phong càng nhiều, cho dù không thể làm cho lão đại trực tiếp động thủ với bọn họ, nhưng cũng sẽ làm cuộc sống của bọn họ trôi qua không thoải mái.



Đây không phải là hiệu quả mà Vương bát đản muốn sao?



Sao ta có thể giỏi như thế chứ!



【 Tiểu tỷ tỷ, điều chúng ta muốn chính là dùng phương thức phá sản để đạt được hiệu quả này, cô xem xem cô đã làm gì hả!! 】 Âm thầm lén lút làm chuyện xấu, thế này phù hợp với hình tượng cao quý lãnh diễm của cô sao hả? Phù hợp sao!!



Vương Giả rất là tuyệt vọng.



"Ta cảm thấy mình làm rất tuyệt."



【...】 Ha ha!