Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 449 : Kim bài sát thủ (14)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh khép hợp đồng lại, nhìn Tấn Ninh, chững chạc đàng hoàng tuyên bố: "Bây giờ là lúc anh không tiện."



Sơ Tranh có chút phiền với việc chọn quần áo, cũng may quần áo treo trong tủ đều là nguyên bộ, cô chỉ cần chọn ra một bộ là được.



"Tôi có thể tự làm." Tấn Ninh không tức giận, mà cũng không tức giận nổi, chỉ là có chút bất đắc dĩ nói: "Sơ Tranh tiểu thư, nam nữ hữu biệt, cô vẫn nên tránh mặt một chút thì tốt hơn."



"Tôi không ngại."



Dù sao đều là thẻ người tốt của ta, xem sớm xem muộn cũng đều như thế.



"Tôi để ý."



Tấn Ninh phát hiện Sơ Tranh ngừng lại.



Ánh mắt cô gái lạnh căm căm, giống như đang nhìn hắn, lại giống như không phải nhìn hắn.



Thật lâu sau, cô cầm quần áo đặt ở bên giường, không nói một lời lui ra khỏi phòng.



Tim Tấn Ninh đập nhanh hơn, muốn gọi cô lại, cuối cùng lại không thể gọi ra tiếng.



...



Tấn Ninh thay xong quần áo ra ngoài, Sơ Tranh ngồi ở trên ghế sofa, hợp đồng bị cô tùy ý ném trên bàn, thấy hắn ra, cũng chỉ giương mắt đảo qua, không có bất kỳ biểu thị gì.



Thế này mà gọi là tới chăm sóc hắn sao?



Đây quả thực là tới làm đại gia.



Trong đầu Tấn Ninh hiện lên một ý niệm như vậy.



Tấn Ninh hỏi cô: "Vừa rồi cô vào bằng cách nào?"



"Đi vào." Bằng không thì ta còn có thể xuyên tường à!



"... Ý của tôi là, cô mở cửa phòng thế nào." Vừa rồi trong phòng tắm nghe thấy âm thanh, hắn còn tưởng là Tấn Thần lại trộm chìa khóa dự phòng của hắn.



Ai biết lại là cô.



Giọng nói của cô rất đặc biệt, hắn vừa nghe liền nhận ra ngay.



"Cửa mở." Sơ Tranh thẳng thắn trả lời: "Anh không đóng."



Tấn Ninh nhìn về phía cửa một chút: "Thật sao."



Sơ Tranh gật đầu.



Đúng thế.



Ta không phải loại người tùy tiện cạy khóa nhà người ta đâu.



【 Đúng vậy, cô trực tiếp đạp. 】 Vương Giả nhịn không được bóc mẽ cô.



"..." Suỵt!



Tấn Ninh thu tầm mắt lại, có chút tò mò hỏi: "Tại sao cô lại muốn tới chăm sóc tôi?"




Cậu lại gặp được tiểu tiên nữ rồi!



Tốt quá đi!



Nhưng Tấn Thần vừa hưng phấn xong, ánh mắt liếc qua nhìn thấy anh ruột nhà mình, tựa như bị người ta hất thẳng một chậu nước đá vào mặt, lạnh đến không chịu được.



—— Cô ấy không thích hợp với em.



Mặc dù cuối cùng Tấn Ninh chưa hề nói là vì sao, nhưng Tấn Thần vẫn nhìn ra được, chỉ sợ anh ruột nhà cậu có cái nhìn khác biệt về tiểu tiên nữ rồi.



Bây giờ lại nhìn thấy Sơ Tranh ở nhà anh ruột mình, đáy lòng Tấn Thần đã chứng thực ý nghĩ này.



Anh ruột xuống tay nhanh quá mức!



Cầm thú!!



Cậu vất vả lắm mới để mắt tới một tiểu tiên nữ, anh ruột còn muốn hoành đao đoạt ái!



Đáng hận!



Muốn đoạn tuyệt quan hệ!



Tấn Ninh hơi lùi về sau, dựa vào thành ghế, giọng điệu lành lạnh nói: "Bây giờ gia giáo của em đều cho chó ăn hết rồi đúng không? Hay là tay em có vấn đề, không biết gõ cửa? Còn nữa, anh từng nói, không được phép lấy chìa khóa dự phòng nhà anh."



Tấn Thần vừa định đoạn tuyệt quan hệ, lập tức cả giận nói: "Em không có, do cái cửa này của anh chưa khóa kỹ, em vừa đẩy một cái liền mở ra, anh bớt nói xấu em đi!"



Tấn Ninh không muốn nghe cậu giải thích, vươn tay: "Chìa khóa dự phòng nhà anh đâu?"



Tấn Thần: "..."



Con ngươi Tấn Thần quay tròn một vòng, cởi giày vào nhà, đi thẳng đến chỗ Sơ Tranh.



"Tiểu tiên nữ ăn cơm chưa? Cô xem, tôi mang rất nhiều đồ ăn tới..."



"Tấn Thần."



Người đàn ông trên xe lăn, không nặng không nhẹ kêu một tiếng.



Không có lực uy hiếp gì, nhưng Tấn Thần bỗng nhiên im bặt.



Cậu cứng ngắc di chuyển cổ: "Ha ha, anh... cái kia... chìa khoá là mẹ bắt em nhất định phải lấy, không phải em muốn lấy đâu, thật đấy."



"Đưa cho anh."



"A..."



Tấn Thần đối đầu với ánh mắt của anh ruột nhà mình, sợ sợ lục lọi trong túi quần.



Lông mày cậu giương lên, nhanh chóng lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho hắn.



Kỳ quái...



Hôm qua cậu tìm nửa ngày mà cũng không tìm được chìa khoá, còn tưởng là mình làm mất lúc ra ngoài chơi rồi, sao hôm nay lại mò ra được nhỉ?



Nhưng chuyện này Tấn Thần tuyệt đối sẽ không nói cho anh ruột nhà cậu biết.



Sợ bị đánh.