Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 45 : Thần tượng quốc dân (15)
Ngày đăng: 01:27 30/04/20
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngồi một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh hít thở không khí.
"Cố Sơ Tranh!"
Liễu Mạn Mạn đứng cách Sơ Tranh không xa, thanh âm không nhẹ không nặng gọi cô một tiếng.
"Có việc?"
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Liễu Mạn Mạn nói: "Chúng ta qua bên kia."
"Không đi." Sơ Tranh cự tuyệt, xa như vậy, không muốn đi.
Sơ Tranh trở về, sắc mặt Liễu Mạn Mạn lập tức trở nên khó coi, cô ta trầm mặc vài giây, đột nhiên tiến lên, kéo cánh tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn chưa kịp làm gì, Liễu Mạn Mạn đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã thẳng về phía sau.
Những người ở đằng xa nghe thấy tiếng kêu, lập tức chạy tới.
"Sao thế?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Mạn Mạn? Chuyện gì xảy ra thế? Mau đứng lên."
Phùng Kiều và Ngụy Quân đỡ Liễu Mạn Mạn dậy, vẻ mặt Liễu Mạn Mạn rất khó chịu, lên án Sơ Tranh: "Cho dù cô không muốn cho tôi mượn đồ, cũng không cần quá đáng như vậy chứ?"
Sơ Tranh: "..." Thứ chó má này nói diễn là diễn sao?
Cũng không cho người ta cơ hội phản ứng!
Lúc quay phim cũng không thấy cô nhập vai thế này đâu?
"Có chuyện gì thế?"
Tạ Chu cũng đến đây, nhìn thấy Liễu Mạn Mạn được người ta đỡ, thanh âm trầm xuống mấy phần, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người.
"Tạ ảnh đế, hình như là cô ta đẩy Mạn Mạn." Phùng Kiều lập tức cáo trạng.
"Em chỉ muốn mượn cô ấy một chút kem chống muỗi, nhưng cô ấy không cho mượn, mà còn..." Liễu Mạn Mạn muốn nói lại thôi.
Kem chống muỗi các đội còn lại đều không có, chỉ có đội thứ nhất lấy được toàn bộ trang bị là Sơ Tranh mới có, đây là phần thưởng của cô, mọi người đều biết.
Liễu Mạn Mạn nói đến mượn kem chống muỗi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng ý định ban đầu của Liễu Mạn Mạn rõ ràng không phải đến mượn kem chống muỗi, là bởi vì Sơ Tranh từ chối nói chuyện với cô ta, nên cô ta mới nhất thời nói như thế.
Mà Liễu Mạn Mạn có thể trong thời gian ngắn như thế, nghĩ ra được lý do này...
Ôi ôi ôi...
Hơn nửa đêm còn ồn ào.
Phiền chết.
"Cô đã làm gì!" Tô Tửu cắn răng.
"Không làm gì hết."
"Tôi... Tôi làm sao... cô..."
Ngón tay Tô Tửu chỉ hắn rồi lại chỉ Sơ Tranh: "Cô đã làm gì với tôi?"
Sơ Tranh ngồi dậy, bình tĩnh trần thuật sự thật: "Là tự cậu lăn lại đây, còn ôm tôi không buông tay."
"Không thể nào!" Tô Tửu phản bác.
Sao hắn lại tự mình lăn qua, còn ôm cô không buông tay được?
Sơ Tranh sờ sờ bên cạnh, sờ đến điện thoại di động, sau ấn mở cái gì đó đưa cho hắn xem. "Tự nhìn đi."
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn, buồn ngủ muốn chết, muốn ngủ.
Tô Tửu chần chờ đón lấy điện thoại, phía trên là một đoạn video đang ở trạng thái đợi phát, hắn ấn mở phát ra.
Sắc mặt Tô Tửu dần dần biến thành màu đỏ, cuối cùng chỉ cảm thấy điện thoại nóng lên, không dám xem nữa, nhanh chóng tắt điện thoại đi, vành tai cũng trở nên nóng hổi.
Trước đây hắn luôn ngủ một mình, nên vẫn không biết khi ngủ thiếp đi lại có thói quen này...
"Cái kia... Rất xin lỗi."
Tô Tửu hoảng hốt nói một tiếng, dùng chăn che kín đầu mình.
Không có tiếng nói đáp lại hắn, Tô Tửu chờ một lúc, rồi vén chăn lên nhìn sang, Sơ Tranh đã nằm xuống, hô hấp đều đặn, tựa hồ lại ngủ thiếp đi.
Tô Tửu: "..."
Tô Tửu đưa tay sờ gương mặt nóng hổi của mình, đáy lòng nghi hoặc và cảm giác kì dị đan xen vào nhau, làm đầu hắn rối bời.
Hắn đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình.
Chỗ này hình như đập rất nhanh.
Lúc nãy khi tỉnh ngủ, gương mặt hắn dán lên làn da của cô, loại nhiệt độ tinh tế lại nóng bỏng kia...
Tô Tửu mày đang suy nghĩ gì thế!
Tô Tửu lắc lắc đầu, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Đi ngủ.
Đừng suy nghĩ.