Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 473 : Nữ vương huyết tộc (2)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Không muốn... Các người thả tôi ra! Các người muốn mang tôi đi đâu, thả tôi về nhà, hu hu hu tôi không muốn ở chỗ này!"



Sơ Tranh bị tiếng la và tiếng khóc đánh thức.



Cô đứng lên từ góc tường, tránh khỏi ánh sáng mặt trời có chút chói mắt.



Trên hành lang, có hai người đang kéo lấy một nữ sinh đi về một phương hướng nào đó.



Nữ sinh kia vừa khóc vừa gào, nắm lấy cửa nhà lao bên cạnh không chịu buông tay.



"Thả tôi ra, các người là đám buôn lậu, các người thả tôi ra!!"



Nữ sinh khóc đến kịch liệt, người bắt lấy cô ta không kiên nhẫn, tát cho mấy cái.



"La lối cái gì, cho rằng mình đang ở đâu? Yên tĩnh một chút cho tao!!"



Có lẽ nữ sinh bị đánh cho ngốc luôn.



Thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.



Bị hai người kia kéo đi.



Nơi xa truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh.



"Này."



Trong phòng gian ở góc chếch đối diện, một nữ sinh ngồi xổm trong góc, nắm lấy lan can, con ngươi tối đen như mực đang nhìn cô, giống như một cây nấm...



Sơ Tranh dựa vào lan can, thần sắc hờ hững nhìn lại, không đáp lời.



"Cô có vẻ không sợ hãi chút nào nhỉ?" Nữ sinh tò mò hỏi.



"..." Ngươi nhìn cũng không sợ hãi lắm.



Ngồi xổm trên mặt đất y như một cây nấm, đôi mắt còn hết nhìn đông rồi lại liếc tây, lộ ra một cỗ tử cơ linh khí.



Nữ sinh nắm lấy lan can, vô cùng cố gắng muốn chui đầu từ bên trong ra: "Tôi bị bắt tới đây nhiều ngày lắm rồi, Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì chúng ta? Là bọn buôn người sao?"



"Cô cảm thấy phải thì phải." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên.



"Có phải cô biết chuyện gì không?" Cô ấy quan sát lâu lắm rồi, người bị giam trong phòng này, không giống những người ở sát vách kia, vừa khóc vừa gào.



Thậm chí cũng không thấy cô hoạt động luôn cơ.



"Không biết."



Sơ Tranh xoay người lại.



"Này này này cô đừng đi mà!!" Nữ sinh vươn tay: "Cô quay lại đây đi!"



...




Ở đây, bọn họ đã nhìn quen loại người la lối om sòm hoặc là đòi sống đòi chết.



Chưa từng thấy ai khí định thần nhàn, không hề gợn sóng, như đang dạo bước trong hoa viên nhà mình thế này.



Người phụ nữ tóc vàng quay đầu lại, tiếp tục dẫn đường.



Cô gái nấm tới gần Sơ Tranh: "Cô nói bà ta muốn mang chúng ta đi đâu?"



Nữ sinh kỳ quái này bảo cô ấy gây ra động tĩnh, dẫn người tới.



Cũng không biết người trông coi nhận được thứ gì, mà rất nhanh bọn họ được đưa ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng này.



Cô gái nấm vốn không muốn ra, nhưng Sơ Tranh cũng đi mất rồi, cô ấy cảm thấy ở lại nơi đó có chút kinh khủng.



Cho nên đuổi theo tới.



"Không biết." Hai tay Sơ Tranh đút trong túi áo cũ rách, giọng điệu lãnh đạm.



Cô gái nấm lặng lẽ đánh giá cô.



Một thân chật vật, nhưng cũng không áp được khí thế trên người cô, cao quý hơn gấp trăm lần người phụ nữ tóc vàng phía trước, lãnh đạm xa cách, lại làm cho lòng người dâng lên sự kính sợ.



Người phụ nữ tóc vàng dừng lại.



Cô gái nấm lập tức thu tầm mắt lại, len lén liếc về phía trước.



"Các cô tạm thời ở chỗ này, bên trong có quần áo, sáng mai sẽ có người đến dẫn các cô đi." Người phụ nữ tóc vàng đẩy cửa ra: "Buổi tối không được đi loạn, xảy ra chuyện gì, tự gánh lấy hậu quả."



Câu nói sau cùng của người phụ nữ kia nói đến hơi ác liệt.



Trên cánh tay cô gái nấm nổi một lớp da gà.



Cô ấy nhịn không được nhích lại gần Sơ Tranh một chút.



Sơ Tranh cất bước đi vào phòng, cô gái nấm nhìn người phụ nữ tóc vàng, lại nhìn Sơ Tranh, nhanh chóng đi theo vào.



Bố cục trong căn phòng vượt qua sự hiểu biết của cô gái nấm, làm cô ấy trực tiếp sững sờ tại chỗ.



Cả căn phòng bài trí theo phong cách châu Âu cổ điển.



Xa hoa tinh xảo đến mức cô ấy chỉ từng được thấy trong TV, không, nơi này so với trong TV còn xa hoa hơn nhiều.



Phanh ——



Cửa phía sau đóng lại.



Cô gái nấm giật mình, theo bản năng chạy tới kéo cửa.



Cửa lớn có thể tùy tiện kéo ra được, cô ấy nhìn lên trên hành lang một chút, hành lang trống rỗng, không có một ai.



Hành lang giống như không nhìn thấy điểm cuối, đem đến cho người ta một loại cảm giác áp bức.



Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, không dám ra ngoài, đóng cửa lại, chạy vào bên trong.