Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 481 : Nữ vương huyết tộc (10)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Còn tám ngày nữa, cô không ăn thì chỉ có thể chết đói." Sơ Tranh lãnh đạm nhắc nhở.



"Ở trên đảo nhất định sẽ có thứ khác để ăn." Tô Lê ôm bụng, cõi lòng đầy kỳ vọng.



"Không có." Sơ Tranh đánh vỡ ảo tưởng của cô ấy: "Còn có Huyết tộc, cô ăn không?"



Tô Lê: "..." Thân là Huyết tộc, cô nói lời này thích hợp sao?



Huyết tộc: "..." Run lẩy bẩy.



Ánh mắt Sơ Tranh lạnh như băng liếc nhìn tán cây một chút: "Huyết tộc ăn thịt người, vậy sao con người không thể ăn Huyết tộc? Phải có qua có lại, đúng không?"



Có qua có lại, cái thành ngữ này dùng như thế sao?



"Đại nhân, Huyết tộc chúng ta không ăn thịt người." Huyết tộc từ trên cây thò đầu ra, cần thiết phải thanh minh cho mình: "Chúng ta uống máu."



"Ồ, giống nhau."



"Đại nhân... giống nhau chỗ nào chứ?"



Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Đều sẽ chết."



"..." Huyết tộc xấu hổ, mặc dù cảm thấy đại nhân nói không hề có đạo lý, nhưng hoàn toàn không có cách nào phản bác.



Tô Lê liếc Huyết tộc một chút: "Huyết tộc sao có thể ăn..."



"Cô chưa từng ăn thì làm sao biết không thể ăn?" Người cũng có thể ăn, thì sao Huyết tộc lại không thể? Không thể kì thị chủng tộc, vạn vật đều bình đẳng.



Giọng nói Tô Lê vô cùng yếu ớt: "Thật sự... có thể chứ?"



Huyết tộc: "..."



Các ngươi có thể suy tính về cảm thụ của ta một chút được không hả?!



Huyết tộc sợ Sơ Tranh và Tô Lê thảo luận xong, thật sự muốn ăn mình để thử nghiệm, nhanh chóng rụt vào trong tán cây, không dám lên tiếng nữa.



Tô Lê nhìn một cái, từ từ phun ra một ngụm ác khí.



Ác khí phun ra xong... Thật đói a!



...



Sơ Tranh chống cằm, nhàm chán nhìn về phía xa.



Đêm tối khiến cho cô thanh tỉnh, hoàn toàn không muốn ngủ.



Cô đổi tư thế, để cho mình ngồi dễ chịu hơn một chút.



Ánh mắt liếc qua rừng cây bên cạnh, có một cái bóng trắng đứng ở bên kia.



"..."



Ôi! Thứ gì!



Sơ Tranh quay đầu nhìn sang.



Rừng cây đen kịt, làm gì có bóng trắng nào.
Huyết tộc ở phía trên chờ đợi một lúc, chung quy là chờ đến không kiên nhẫn nữa, nhảy xuống.



Trong tay áo thiếu niên có một cây đao rơi xuống, hắn gắt gao nắm trong tay.



Huyết tộc lập tức lui lại mấy bước.



Cây đao kia rất cổ quái, trước đó Huyết tộc đã từng thua thiệt nhiều lần.



Ngay lúc hai người giằng co, phía trên có âm thanh truyền đến.



Một nhúm tóc đỏ lộ ra trước, sau đó là một gương mặt em bé.



Huyết tộc thấy hắn, toàn thân đều căng cứng, đáy mắt tràn đầy kiêng kị.



"Đây không phải địa bàn của ngươi, ngươi đến đây làm gì?!"



Giọng nói của Huyết tộc thô cát khó nghe, mặc dù kiêng kị, nhưng cũng không rút đi.



"Ngươi đang làm gì thế?" Huyết tộc tóc đỏ nhíu mày hỏi hắn.



"..." Huyết tộc không lên tiếng.



Trên gương mặt em bé của Huyết tộc tóc đỏ hiện lên lúm đồng tiền rõ ràng: "Ta nhớ phía trên truyền lệnh, không được tự tiện động vào nhóm người này, ngươi trái với quy định."



Huyết tộc lập tức hoảng hốt: "Cũng không phải chỉ có mình ta..."



Huyết tộc tóc đỏ chớp mắt: "Nhưng ngươi bị ta bắt gặp, làm sao mới tốt bây giờ?"



"..." Huyết tộc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Hắn không ở trong nhóm người kia!"



Cho nên có thể động!



"Ồ?" Lúm đồng tiền trên mặt Huyết tộc tóc đỏ càng rõ ràng hơn.



"Ngươi bớt lo chuyện người khác, cút về địa bàn của ngươi đi!" Huyết tộc gầm nhẹ.



"Tìm được?"



Biểu cảm trên mặt Huyết tộc tóc đỏ chợt tắt, quay lại đẩy bụi cỏ ra: "Đại nhân, có người."



Trong bụi cỏ, nữ sinh chậm rãi bước ra.



Quần áo màu đen thoải mái, không có trang sức dư thừa, ngũ quan tinh xảo, lại không có bất kỳ biểu cảm gì, làm cho cô nhìn qua có chút lãnh đạm, không dễ dàng tiếp cận.



Thái độ cung kính của huyết tộc tóc đỏ, làm đáy lòng Huyết tộc phía dưới sinh ra sự quái dị và cảnh giác.



Trên đảo Tử Vong cũng có phân chia địa bàn.



Huyết tộc tóc đỏ này cũng được coi là một nhân vật lớn trên đảo Tử Vong.



Chính mình có địa bàn, mà bây giờ lại cung kính với một nữ sinh như thế... Chẳng lẽ là Huyết tộc từ bên kia đến?



***



Có những người thật sự rất kỳ lạ:>



Hôm trước vừa nói tiến độ chậm cũng được, qua hôm sau liền hối bạo chương:)



Thật sự quá kỳ lạ:>