Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 517 : Con tin khó làm (12)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nam tử uống một ngụm nước, súc súc miệng, nhổ vào cái chậu mà một nữ tử đang bưng bên cạnh.



Trần Phi đứng ở phía sau: "Điện hạ, ngài có biết hôm nay nguy hiểm đến cỡ nào không?"



Nam tử phất tay cho nữ tử lui xuống, không thèm để ý ngồi xuống: "Không phải là không có chuyện gì rồi sao?"



"Đúng là không có chuyện gì, nhưng đó là bởi vì bọn họ bán ngài vào Khuynh Hồng lâu, nếu như bán vào nơi khác, thì ngài phải làm sao đây?"



"Ai, ngươi không thể trông mong ta tốt hơn được à?"



"..." Trần Phi mặt đầy hắc tuyến, ta rất trông mong ngài tốt, nhưng ngài đừng có làm loạn được không! "Hôm nay sao ngài lại chọc phải bọn họ vậy?"



Nam tử chống cằm: "Người kia giẫm chết con dế ta vừa mua, ta bảo hắn nói lời xin lỗi, hắn liền động thủ với ta."



Trần Phi: "..."



Rốt cuộc ngài mua dế ở chỗ quái nào? Mà có thể gặp phải những người như vậy hả?



"Đáng thương cho dế của ta." Ngón tay nam tử điểm lên không trung một cái: "Trần Phi à, ngươi đi lập cho dế của ta một cái mộ bia đi."



Trần Phi: "..."



Cốc cốc.



Có người gõ cửa.



Trần Phi nhìn nam tử một chút, qua đi mở cửa.



Tú bà đi theo Trần Phi vào.



Đôi mắt tú bà không dám nhìn loạn, rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mặt đất, chậm rãi nói: "Công tử, bên ngoài có một vị khách nhân, ra tay hào phóng, nhưng đều không hài lòng với người trong lâu..."



"Không hài lòng với người trong lâu, vậy ta có cách nào đâu." Nam tử nói: "Tiễn khách đi."



"Công tử..." Tú bà dừng một chút: "Ta thấy người kia, có chút giống con tin của Vệ quốc."



Nam tử nhíu mày, khóe miệng giơ lên nụ cười nhàn nhạt: "Con tin Vệ quốc?"



"Có chút giống... Ta không xác định." Bức họa và chân thân có điểm khác biệt, tú bà chẳng qua là cảm thấy có chút giống, không chắc chắn lắm, nên không dám khẳng định.



"Đi xem một chút." Nam tử lập tức có hứng thú.



Tú bà vội vàng dẫn đường.



Sau khi tú bà vào cửa, không đóng cửa lại, nên nam tử đứng ở đằng xa nhìn một chút.



"Thật đúng là hắn." Giọng điệu nam tử chứa ý cười: "Con tin của Vệ quốc, chạy tới đây tầm hoan tán nhạc, thú vị."



Tú bà rất nhanh liền đi ra.



"Công tử..."
"Bản tiểu thư có tiền, không thiếu của ngươi đâu." Thôi tiểu thư cười hắc hắc, say khướt lấy ngân phiếu ra: "Ngươi xem, bản tiểu thư có tiền."



Tú bà: "..."



Dù có tiền thì đây cũng không phải là người mà ngươi có thể chơi được!!



Tú bà trở ngại thân phận của Thôi tiểu thư, không dám đánh, chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ.



Nhưng Thôi tiểu thư dầu muối không ăn.



Tú bà kéo Thôi tiểu thư, bảo người phía sau, nhanh chóng mang chủ tử nhà mình rời đi.



Thôi tiểu thư náo đến kịch liệt, tú bà muốn kéo cũng kéo không được.



"Đứng lại!"



"Bản tiểu thư bảo các ngươi đứng lại!"



"Bọn cẩu nô tài các ngươi làm gì thế, bản tiểu thư có tiền, thứ bản tiểu thư muốn mà các ngươi dám không cho à!"



"Đứng lại!"



Thôi tiểu thư một cước đá văng người đang chuẩn bị đóng cửa, rồi ngã vào trong phòng theo.



Tú bà nhanh chóng đuổi theo vào: "Công tử, thật ngại quá, Thôi tiểu thư uống quá nhiều."



"Bản tiểu thư không say!" Thôi tiểu thư phất tay, nàng ta híp mắt nhìn về phía người trong gian phòng, trước mắt có mấy cái bóng chồng lên nhau, Thôi tiểu thư vừa lắc đầu vừa phất tay: "Ngươi... Ngươi..."



Nàng ta chỉ vào người ngồi trong gian phòng.



Ngươi cả nửa ngày, nhưng không nói được ngươi cái gì.



"Ngươi... con tin Vệ quốc!"



Cuối cùng Thôi tiểu thư cũng nói được một hơi rõ ràng.



Sơ Tranh: "..."



Đây là ai vậy!



Có biết lễ phép không hả!



"Con tin Vệ quốc..." Thôi tiểu thư lung la lung lay đi về phía Sơ Tranh, đặt mông ngồi xuống đối diện cô.



Thôi tiểu thư lắc đầu, chỉ vào cô: "Dáng dấp còn rất anh tuấn nha. Ngươi đến nơi này... A, ngươi muốn người này à?"



Ngón tay Thôi tiểu thư nhoáng lên trên không trung một cái, chỉ vào tú bà.



Tú bà: "..."



"Không phải không phải... Không phải ngươi."



Ngón tay Thôi tiểu thư chậm chạp di động, cuối cùng dừng trên người nam tử bị mang vào kia.