Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 519 : Con tin khó làm (14)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 



Liên Quỳnh ngờ vực: "Không biết hoàng tử Vệ quốc nhìn thấy ta ở đâu?"



"Ngoại ô, miếu hoang."



Liên Quỳnh phảng phất như nghe thấy tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu.



Liên Quỳnh hít sâu.



Lại hít sâu.



"Nếu như lúc ấy hoàng tử Vệ quốc đã phát hiện được ta, thì tại sao không giúp?" Đuổi theo đến tận khi hắn bị bán vào hoa lâu mới xuất hiện, có phải hắn cố ý không!!



"Nhiều người, đánh không thắng." Sơ Tranh đường đường chính chính đáp.



Ta chỉ là một con tin tay trói gà không chặt.



Phải làm tốt bổn phận của con tin.



Liên Quỳnh im lặng cứng họng, ngươi có thể bám theo mấy người kia đến tận đây, mà không bị phát hiện, có thể đánh không thắng à?



Nụ cười nơi khóe miệng hắn cứng ngắc hơn mấy phần: "Vậy sao bây giờ ngươi lại dám đến đây? Ngươi nên hiểu rõ, người có thể mở được một hoa lâu lớn như vậy, không có bối cảnh cũng có thực lực, không phải người bình thường có thể gây chuyện được."



Sơ Tranh: "Có tiền."



Ta có thể quang minh chính đại mua ngươi.



Sợ cái gì.



"..." Hắn thua rồi. "Không phải ngươi coi trọng ta chứ?"



Thích nam phong.



Theo đuôi lâu như vậy mà không lộ diện.



Chờ hắn bị bán vào hoa lâu, rồi mới xuất hiện, còn muốn chuộc hắn?



Dụng tâm không tốt...



Sơ Tranh lãnh đạm liếc hắn một cái: "Vinh hạnh của ngươi."



Liên Quỳnh: "..."



Liên Quỳnh: "!!!"



Liên Quỳnh cũng chỉ kinh ngạc một chút, rất nhanh liền trấn định lại: "Nhưng ta không thích nam tử."



"Ồ." Liên quan gì đến ta.



"Cho nên dù ngươi chiếm được thân ta, thì cũng không chiếm được tim ta."



"Ta không muốn tim của ngươi." Người là đủ rồi, cần tim làm gì, toàn là máu me, ta mới không phải loại người như vậy đâu.



【 Đúng, cô là loại người đến cả mảnh xương vụn cũng không chừa cho người ta. 】 Vương Giả bóc mẽ.



Sơ Tranh không phục: Không phải còn lưu lại bột phấn sao?




Có thể vung tiền như rác thế kia.



Đây là Tấn quốc.



Không phải Vệ quốc.



"Ta là hoàng tử Vệ quốc." Sơ Tranh thuận miệng nói mò một câu.



"Ừ." Liên Quỳnh gật đầu: "Nói thì nói như thế không sai, nhưng bây giờ ngươi đã bị đưa đến Tấn quốc làm con tin."



Giọng nói ẩn ẩn ý cười.



Không nghe ra ác ý, chỉ cảm thấy âm cuối lả lướt, có chút câu nhân.



Giống mèo con tò mò, duỗi ra móng vuốt mềm mại, thử cào cào một chút.



Sơ Tranh: "Con tin không thể có tiền?" Ai quy định! Ta chính là có tiền!



"Vậy thì không phải, nhưng không hợp với lẽ thường." Liên Quỳnh nói: "Vệ Quốc đưa ngươi đến, chứng minh ngươi cũng không được sủng ái, cho dù có mẫu tộc giúp đỡ, cũng không có khả năng cho ngươi tiêu tiền như thế."



"A... Còn có trước đó vài ngày, ngươi mua đống tranh kia, đều là vật phẩm rất có giá trị."



"Như vậy..."



"Tiền của ngươi từ đâu tới?"



Căn cứ vào tin tức Trần Phi đưa cho hắn, thì trước lúc này, cuộc sống của con tin Vệ quốc vô cùng túng quẫn.



Đột nhiên giàu có như thế, kiểu gì cũng sẽ khiến cho người ta hoài nghi.



"Tiền của ta từ đâu tới, có quan hệ gì với ngươi?" Vương bát đản cho ta! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết được sao? Không thể!



"Không có quan hệ, chỉ là tò mò nha." Liên Quỳnh vô tội chớp mắt.



"Tò mò chết sớm."



"Vậy chắc chắn ta được thần may mắn thiên vị." Liên Quỳnh giống như cười mà không phải cười nói: "Bình an sống tới tận giờ phút này, chưa bị tò mò hại chết."



Ồ.



Vậy ngươi rất lợi hại nha.



Cho ngươi một tràng pháo tay.



Sơ Tranh không đáp lời, ánh mắt Liên Quỳnh thỉnh thoảng bay đến người cô.



"Thập tam hoàng tử, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."



"Hỏi."



"Ngươi muốn về Vệ quốc không?"



Bước chân Sơ Tranh ngừng lại.



Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi đường phố phồn hoa náo nhiệt kia, đứng ở nơi giao nhau giữa đèn đuốc sáng trưng và bóng tối vắng lặng.



Cái bóng của hai người hắt lên mặt đất, có một nửa giống như bị vũ khí sắc bén chặt đứt.