Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 531 : Con tin khó làm (26)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Liên Quỳnh và Sơ Tranh đàm phán không thành, Liên Quỳnh thở phì phò rời đi.



Trần Phi chờ bên ngoài nhà lao, thấy Liên Quỳnh ra, vội vàng nghênh đón: "Điện..."



"Cho hắn chết ở bên trong luôn đi."



Trần Phi cả kinh đến nỗi đổ một tầng mồ hôi lạnh: "Điện hạ nói cẩn thận, Vĩnh Yên hầu còn chưa..."



Nơi này còn có người đó!



Điện hạ, ngài chú ý chút trường hợp có được không hả?



Hôm nay vốn dĩ không nên đến!!



"Ai nói lão thất phu kia." Liên Quỳnh liếc Trần Phi một cái.



Suy nghĩ của Trần Phi khẽ chuyển, nghĩ đến con tin Vệ Quốc cũng bị nhốt bên trong, lập tức sáng tỏ.



"Điện hạ, sao con tin Vệ quốc lại chọc giận ngài rồi?"



"Không sao cả."



Liên Quỳnh khí thế hung hăng leo lên xe ngựa.



Trần Phi hơi ngờ vực, đi đến bên cạnh cửa sổ xe: "Điện hạ, còn muốn để con tin Vệ quốc..."



"Muốn cái gì mà muốn, trở về!"



Trần Phi càng thêm ưu sầu.



Nếu điện hạ thật sự thích nam tử thì làm sao bây giờ!



...



Sơ Tranh nói không bao lâu cô sẽ được thả ra, quả nhiên chuyện của Vĩnh Yên hầu vừa dứt, cô liền được thả ra.



Hoàng đế triệu cô đến yết kiến.



Thăm dò hỏi cô một số chuyện liên quan tới Vệ quốc, Sơ Tranh lấy câu "không biết, không rõ ràng lắm" trả lời.



Đổi thành người khác, có lẽ đã bị kéo ra chém đi chém lại mấy lần rồi.



Sơ Tranh ứng phó với hoàng đế xong, mang theo Tiểu Sơn Tử hồi cung.



Sơ Tranh không nghĩ tới người Vệ quốc có lá gan lớn như vậy, còn dám cải trang tiến cung gặp cô.



Đối phương vừa gặp mặt liền chất vấn: "Thập tam hoàng tử, ngài còn biết rõ chức trách của mình không?"



Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung đáp: "Làm tốt một con tin."



"..." Đối phương rõ ràng bị nghẹn họng: "Thân là hoàng tử, ngài không thể chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân, mà phải suy nghĩ cho Vệ quốc, phải suy nghĩ cho mẫu phi của ngài."




Con đường này...



Con tin Vệ quốc?



Phía trước chính là cung điện mà con tin Vệ quốc ở, khi Trần Phi đuổi kịp Liên Quỳnh, thì hắn đã dừng lại, đứng ở ngã rẽ, trên gương mặt tuấn mỹ vô song, lúc này không có một chút biểu cảm nào, ánh mắt trầm lãnh nhìn về hướng cung điện.



Bên ngoài cung điện, cấm quân bao vây tầng tầng lớp lớp.



Tình hình trong cung điện thế nào, thì bên ngoài không nhìn thấy được.



Trần Phi thức thời đi nghe ngóng một phen.



Rất nhanh liền mang tin tức về.



"Điện hạ, thập tam hoàng tử không ở bên trong."



"Không ở?" Ngữ điệu của Liên Quỳnh khẽ giương lên, không biết là thở phào, hay là thế nào.



"Dạ, khi cấm quân đến, thì trong này đã không còn ai." Trần Phi nói: "Có thể là nghe thấy tiếng gió, nên đã sớm chạy rồi."



Mặt mày Liên Quỳnh giãn ra: "Đi tìm, đưa hắn đến nơi an toàn."



Sự lo lắng nơi đáy lòng Trần Phi càng sâu, lại không dám nói gì, chỉ có thể đáp ứng.



...



Xe ngựa nhanh chóng chạy băng băng trên con đường nhỏ, phía trước con đường nhỏ, đột nhiên có mấy nam nhân cưỡi ngựa lao ra, ngăn đường chạy của xe ngựa lại.



Xe ngựa bị ép dừng lại.



"Sao thế?"



"Chủ tử, có người chặn đường chúng ta." Giọng nói của Tiểu Sơn Tử phát run.



Vừa rồi nếu bọn họ đi muộn một bước thì sẽ bị cấm quân ngăn lại.



Vất vả lắm mới ra khỏi thành được, lại đột nhiên xuất hiện mấy người cản đường, Tiểu Sơn Tử có thể không khẩn trương được sao?!



Hắn không muốn chết đâu!



Người trong xe ngựa vén màn lên, nhìn ra bên ngoài một chút.



"Thập tam hoàng tử, chủ tử cho mời." Nam nhân trên lưng ngựa chắp tay hành lễ.



"Chủ tử của các ngươi là ai?" Ngươi bảo ta đi ta liền đi à? Ta không cần mặt mũi chắc!



"Thập tam hoàng tử đi thì biết."



Sơ Tranh cự tuyệt: "Không đi."



Nam nhân nói: "Vậy chỉ có thể đắc tội."



"Ồ." Vậy thì xem chúng ta ai lợi hại hơn ai.