Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 533 : Con tin khó làm (28)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Liên Quỳnh bảo Sơ Tranh đợi ở chỗ này, cách hoàng thành không xa, nhưng cũng sẽ không bị phát hiện, tin tức truyền tới cũng kịp thời.



Cấm quân đang lùng bắt cô khắp toàn thành, hiện tại đã mở rộng đến ngoài thành.



Chỉ cần cô đi ra, bị người trông thấy, chắc chắn sẽ bị tố cáo.



Nên Sơ Tranh không rời đi.



Chủ yếu là ra ngoài bị đuổi giết rất phiền toái.



Từ ngày hôm đó sau khi Liên Quỳnh rời đi, thì chưa từng thấy xuất hiện nữa, ngược lại là Trần Phi ngày nào cũng sẽ xuất hiện.



Mỗi ngày Sơ Tranh lại bắt đầu đi cuộc sống dưỡng già, uống trà phơi nắng gì gì đó.



Ngẫu nhiên sẽ bảo Tiểu Sơn Tử ra ngoài mua chút đồ vật ngổn ngang trở về.



Bởi vì không tiện mua đồ vật lớn, cho nên chỉ có thể mua những thứ mang theo được, tỉ như nghiên mực trăm năm, nhân sâm ngàn năm gì đó...



Sơ Tranh cảm thấy nhân sâm ngàn năm kia hơn phân nửa là đồ giả, lừa gạt người mua.



Nhưng làm một tên bại gia, giả cô cũng phải mua.



Những thứ này, Sơ Tranh mua về liền tiện tay ném vào góc.



Trần Phi ngẫu nhiên trông thấy, cũng nhịn không được mà câm nín.



Vị con tin Vệ quốc này mang theo kim khố của Vệ quốc sao?



Thân là con tin, mà dám tiêu tiền phung phí như thế.



Đương nhiên Trần Phi cũng chỉ có thể phun tào dưới đáy lòng.



Dù sao người ta cũng không tiêu tiền của bọn họ.



...



Hơn nửa đêm, Liên Quỳnh đi từ phương hướng hoàng thành tới, Trần Phi đứng ở cửa ra vào đón hắn.



"Hắn đang làm gì?"



"Thời gian này, Thập tam hoàng tử hẳn là đang đọc sách." Trần Phi cũng bội phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Sơ Tranh, nếu không chuyện gì đặc biệt phát sinh, thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô cơ hồ giống nhau như đúc.



"Hắn còn đọc sách?" Liên Quỳnh chậc một tiếng: "Hắn không nói muốn đi ra ngoài?"



"Không có, thập tam hoàng tử... dường như rất thoải mái khi ở đây." Hoàn toàn không nói muốn rời khỏi, hoặc là đi ra ngoài gì cả.



Liên Quỳnh bảo Trần Phi đừng đi theo mình, tự hắn đi qua.




Sơ Tranh hơi đứng dậy, dây lụa buộc ngực trượt từ trên lưng xuống đến bên hông, y phục nửa mở, hình dáng rõ ràng.



Liên Quỳnh vội vàng thu tay lại, cả người lùi về phía sau, trực tiếp rớt xuống giường.



Sơ Tranh giơ tay kéo hắn về, thân thể Liên Quỳnh đè trên người Sơ Tranh, đè lên nơi mềm mại kia...



Liên Quỳnh đần độn hết cả người.



"Tam điện hạ." Thanh âm của Sơ Tranh thoáng có chút biến hóa, không trầm thấp như dĩ vãng, mà nhiều hơn mấy phần mát lạnh, nhưng khí chất của nữ tử lập tức nổi bật lên.



...



Liên Quỳnh cảm thấy mình cần phải chậm rãi.



Hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, rằng bạn lữ của mình sau này, là một nam nhân.



Nhưng hiện tại đang vả cho hắn một cái tát thật đau, nói cho hắn biết, đó hết thảy đều do hắn nghĩ lung tung, đối phương là nữ tử!!



"Ngươi... Ngươi là nữ?" Đáy lòng Liên Quỳnh chợt xuất hiện một sự phẫn nộ vì bị lừa gạt: "Ngươi gạt ta!"



Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Ta từng nói ta là nam sao?"



"..." Chuyện này còn cần phải nói sao? Khi bị đưa tới chính là nam tử, dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy ngươi là nam đấy được không?!



Trong lịch sử có nhiều con tin như vậy, đã từng nghe nói có ai đưa nữ tử sang làm con tin chưa?!



"Nếu ta chưa từng nói qua, vậy ta không lừa ngươi." Cái nồi này ta không cõng.



"Ngươi..." Liên Quỳnh chỉ vào cô, một ngụm nộ khí lên không được, xuống cũng không xong, lại không biết làm sao để phản bác.



Khi nguyên chủ ở Vệ quốc, vẫn luôn dùng nam trang gặp người.



Nguyên nhân rất đơn giản, vì muốn sinh tồn ở chốn hậu cung.



Mẫu thân nguyên chủ không có bối cảnh cường đại gì, nếu như bà ấy sinh hạ một nữ nhi, vậy sẽ càng không có địa vị, chỉ sợ dù có yên lặng chết đi trong hậu cung, thì cũng không có ai để ý.



Nhưng hoàng tử thì khác.



Cho dù cũng chịu sự xa lánh, nhưng rốt cuộc cũng là hoàng tử, mang trong mình huyết mạch của hoàng thất, được ghi tên trên gia phả của hoàng thất, không ai dám tùy ý làm hại hoàng tử, chỉ cần không xuất sắc, yên lặng im ắng, thì dù thế nào cũng có thể sống tốt một chút.



Nhưng mà mẫu phi nguyên chủ không nghĩ tới, nguyên chủ lại bị chọn làm con tin, đưa tới Tấn quốc.



Nếu như bà ấy biết được sẽ có một ngày như vậy, thì không biết có còn làm thế nữa hay không.



"Tiếp tục không?" Sơ Tranh hỏi hắn.



"... Không... Không được." Liên Quỳnh khóc không ra nước mắt, hắn có bóng ma tâm lý rồi đây này.



"Vậy đi ngủ." Sơ Tranh nằm xuống lại, thuận tiện kéo hắn về.