Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 550 : Tôi là em gái anh (5)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh còn tưởng rằng sẽ gặp được người anh trai kia.



Nhưng mà không có, Lâm Dương chỉ đưa cô đến một căn hộ cao cấp cách trường học không xa.



Nói cho cô một số thông tin liên lạc của chung cư, để lại một cái điện thoại rồi đi ngay.



Ở một mình đương nhiên càng hợp tâm ý của cô.



"Ta lấy đâu ra một người anh trai thế?" Sơ Tranh hỏi Vương Giả.



【 Căn cứ theo tư liệu biểu hiện, anh trai của cô - Thẩm Minh, năm năm trước bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, từ đó về sau Thẩm Minh chính là cấm kỵ của Thẩm gia, không ai dám đề cập đến. 】



【 Thẩm Sơ Tranh không nghe ngóng chuyện bên ngoài, bởi vậy cô ấy cũng không biết mình có một người anh trai. 】



Sơ Tranh: "..."



Bị đuổi ra khỏi Thẩm gia?



Thảm như vậy à!



Sơ Tranh lên mạng tìm thông tin của Thẩm Minh, chỉ tìm được một số thứ ngổn ngang, không tìm được thứ cô muốn tìm.



Nhập gia tùy tục, xảy ra chuyện rồi nói sau.



Sơ Tranh nghĩ như vậy, ngả đầu liền ngủ.



...



Trong chiếc xe ở dưới lầu chung cư.



Người đàn ông rũ mắt nhìn điện thoại, hình ảnh trong điện thoại là phòng ngủ của chung cư, nữ sinh nằm nghiêng trên giường, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt.



"Thẩm tổng." Lâm Dương mở cửa xe đi lên: "Vừa rồi tôi đã hỏi, sau khi tiểu thư được đón về, thì cực kỳ sợ người lạ, hai tháng đầu trở lại Thẩm gia đều không nói chuyện, tháng thứ ba mới tốt hơn một chút, bình thường cũng không có bạn bè gì, tính cách có chút hướng nội quái gở."



Ngón tay người đàn ông điểm vào màn hình: "Vừa rồi cậu thấy cô ấy như thế nào?"



Lâm Dương hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi một chút: "Không giống như những gì tôi thăm dò được, tiểu thư cho tôi cảm giác rất bình tĩnh tỉnh táo, cô ấy nói không biết tôi, dường như cũng không tính đi theo tôi, nhưng đảo mắt cô ấy lại đồng ý, trong thời gian này, tôi cũng không phát hiện trên mặt cô ấy có bất kỳ tâm tình chập chờn nào."



Sự khác biệt này có chút lớn.



Trong lòng Lâm Dương cảm thấy rất kỳ quái.



Một người thật sự có thể có sự biến đổi lớn như vậy sao?



Nhưng Thẩm Minh không nói ra nghi vấn, Lâm Dương cũng không dám nói lung tung, ông chủ bảo nói gì, thì hắn liền nói cái đó, nói nhiều quá sẽ bị sa thải.



Thẩm Minh ấn tắt điện thoại, ánh sáng màn hình ảm đạm xuống, hắn nhìn về hướng chung cư một cái: "Về đi."
Xử lý là được rồi.



【 Kéo ngược lại lại lại lại lại lại... 】 Vương Giả bị dọa đến mức liên tục lặp lại.



Cuối cùng đau buồn phẫn nộ nghĩ: bây giờ tiểu tỷ tỷ hoàn toàn không sợ nữa.



...



Sơ Tranh xuống lầu, tối hôm qua chiếc xe kia đậu lại ở cửa ra vào, cô suy nghĩ một chút, tự mình đến trường học sẽ rất phiền phức, lựa chọn lên xe.



Thẩm Minh ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, trong nháy mắt khi cửa xe mở ra hắn cũng mở mắt ra.



Ánh mắt hắn rơi vào——con dao trong tay Sơ Tranh.



"Tiểu thư, đây là bữa sáng, không biết cô thích gì, nên đều mua hết......" Lâm Dương nhìn dao trong tay Sơ Tranh, nuốt một ngụm nước bọt: "... Một chút."



Sáng sớm cầm dao làm gì thế!



Sơ Tranh mặt không cảm xúc ném dao đi, nhận lấy bữa sáng Lâm Dương đưa qua: "Cảm ơn."



"Không... Không cần khách khí." Cô em gái này của Thẩm tổng có chút đáng sợ nha.



Thẩm Minh nhìn con dao rơi trong xe, giả bộ như không trông thấy: "Lái xe."



Trên xe, Sơ Tranh ăn bữa sáng, Thẩm Minh xử lý văn kiện.



Hai người không có bất kỳ giao lưu gì, giống như hai người xa lạ đi chung xe.



Lâm Dương ở phía trước cũng có thể cảm giác được không khí trong xe rất ngột ngạt.



Thẩm Minh xử lý văn kiện cũng không xử lý được bao nhiêu, đáy lòng hắn hơi nghi hoặc, cô em gái này của hắn giống như không hề tò mò về việc đột nhiên có thêm một người anh trai.



Theo hắn biết, cô hẳn là không biết mình tồn tại.



Một người xa lạ đột nhiên nói mình là anh trai của cô, mà đến cả một chút hoài nghi cô cũng không có?



Có Vương bát đản ở đây, Sơ Tranh đương nhiên tiếp nhận mà không có chút áp lực tâm lý nào.



Hiện tại đầy trong đầu đều là làm cách nào để tìm cơ hội trói anh trai của mình lại, sau đó chạy đi cứu người chơi.



Lúc Sơ Tranh xuống xe, lại thuận tay cầm con dao kia đi.



Lâm Dương nhìn Sơ Tranh đi đường sinh phong, tư thế hiên ngang, tựa như bước ra chiến trường tiến vào trường học, cẩn thận quay đầu: "Thẩm tổng, để tiểu thư mang dao đi học, không có vấn đề gì sao?"



Thẩm Minh trầm ngâm: "Chắc phải mời thêm một luật sư."



"Vâng, quả thực cần thêm một người, chúng ta vừa trở về, nói không chừng là có rất nhiều người chờ chế giễu, có người của mình cũng tốt." Lâm Dương tiếp lời.



Thẩm Minh liếc hắn một cái, rủ mắt xuống, không nói gì thêm.