Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 553 : Tôi là em gái anh (8)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Làm gì giờ?



Sao mà không chịu nổi một đòn thế chứ.



Hay là hủy thi diệt tích...



【 Tiểu tỷ tỷ, không chết đâu! Cô đừng làm loạn mà!! 】 Vương Giả lo lắng nhắc nhở, 【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy nhớ kỹ, chúng ta là một hệ thống phá sản, không phải loại hệ thống lòng dạ hiểm độc đâu. 】



Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút.



Không có ai!



Cô hất túi sách ra phía sau, kéo lấy chân Tống Cảnh ném vào bụi hoa bên cạnh.



"Cậu đang làm gì thế?"



Sơ Tranh: "..." Xong xong xong, bị phát hiện!



Tiếng giày da giẫm lên mặt đất, lộc cộc tới gần.



Nữ sinh dung mạo mỹ lệ, đồng phục phác hoạ ra dáng người phát dục rất tốt của cô ta, dưới váy đồng phục là đôi chân thon dài thẳng tắp, nhìn vô cùng đẹp mắt.



Người vừa tới không phải ai khác, chính là Bạch Vũ Dao.



Sơ Tranh ném cái chân của Tống Cảnh vào bụi hoa, trấn định phủi tay: "Không làm gì cả."



Bạch Vũ Dao không thấy rõ Sơ Tranh ném ai, nhưng vẫn nhìn ra đó là người.



Liên tưởng đến tin đồn hôm nay nghe thấy, sắc mặt Bạch Vũ Dao tái nhợt: "Cậu giết người?"



Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Cô đừng nói mò, tôi không có."



Bạch Vũ Dao ngờ vực, lý trí nói cho cô ta biết, đây là trường học, cô không có khả năng giết người.



Nhưng nữ sinh trước mặt này... đâu còn là cô gái nhát gan hướng nội mà cô ta quen thuộc nữa.



Nếu như không phải xác định gương mặt này không sai, thì Bạch Vũ Dao cũng không thể tin được, đây là Thẩm Sơ Tranh.



Tống Cảnh nói là bà Tống tìm cô từ hôn, hôn ước đã hủy, nhưng lại náo thành thế này.



Chẳng những bà Tống bị cô lấy tiền đập, mà bây giờ toàn bộ bạn học trong trường đều biết, cô và Tống Cảnh có hôn ước.



"Người bên trong là ai?"



Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, trầm mặc vài giây, đi qua phía Bạch Vũ Dao.



"Cậu làm gì thế? Cậu đừng tới đây..."
Vương bát đản!!



Làm sao bây giờ!



【 Tiểu tỷ tỷ, về sau cô đừng hung dữ với ta như vậy nữa, ta liền giúp cô, có được không? 】 Vương Giả cười trên nỗi đau của người khác áp chế Sơ Tranh.



Được.



Sơ Tranh đồng ý rất nhanh chóng.



Vương Giả mừng khấp khởi đi giúp Sơ Tranh xử lý camera giám sát.



Nhưng Vương Giả đã quên mất, Sơ Tranh nói lời mà không giữ lời là chuyện thường xuyên xảy ra, đương nhiên chờ lúc nó ý thức được, thì đã là nói sau.



Có Vương bát đản làm chỗ dựa, Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Nếu không điều tra ra được thì thế nào?"



"Hừ, chính là cô làm, sao lại không tra ra được?" Bà Tống nghĩ đến những chuyện lúc trước Sơ Tranh làm, liền hận đến nghiến răng: "Cô giáo, nếu như tra ra được, thì nhất định phải khai trừ nó, người như vậy, sao có thể giữ lại trong trường học được?"



"Tống phu nhân, chị đừng kích động, việc này phải chiếu theo điều lệ của trường học mà xử lý, không phải chỉ cần một câu nói mà quyết định được." Cô giáo nói thì nói như thế, nhưng thái độ rõ ràng là đang thiên về phía bà Tống: "Nhưng chỉ cần điều tra ra, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị, Tống phu nhân, chị bớt giận."



Sơ Tranh lặp lại: "Nếu như không điều tra ra được thì thế nào?"



Tống Cảnh cảm thấy Sơ Tranh đang hư trương thanh thế, chắc chắn nhất định sẽ điều tra ra, bởi vậy hắn hỏi: "Cô muốn xử lý thế nào?"



Vương Giả chạy về, thầm thì tính kế cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh ngại phiền phức muốn trực tiếp một chút, Vương Giả la hét bảo cô đọc lời thoại theo nó.



Xét thấy Vương Giả vừa làm chút chuyện cho cô, Sơ Tranh không tiếp tục phản bác.



Sơ Tranh: "Nếu như không điều tra ra, thì các người nhất định phải ở ngày hội nghị thường kỳ đầu tuần, đứng trước mặt toàn trường, nói xin lỗi tôi, thuận tiện nói, là tôi từ hôn."



Tống Cảnh: "..."



Ánh mắt ngập nước của Bạch Vũ Dao, kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.



Đương nhiên không phải cô ta sợ hãi, mà là cô ta cảm thấy nữ sinh trước mặt này quá xa lạ.



Giống như biến thành người khác vậy.



Cô ấy thích Tống Cảnh bao nhiêu, cô ta rõ ràng nhất.



Nhưng bây giờ...



Cô thậm chí còn khinh thường nhìn Tống Cảnh một cái, giống như hoàn toàn không để cậu ta vào mắt.



Làm sao có thể?



Thích một người, sao có thể nói không thích liền không thích được?