Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 558 : Tôi là em gái anh (13)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Anh có bán không?" Không bán thì ta động thủ! Để Vương bát đản biết, tiền không phải vạn năng, nắm đấm mới là vạn năng! Ta rất chờ mong! Ngươi mau nói không bán đi!



"Bán." Giải Nguyệt Bùi bỗng nhiên đổi giọng.



Sơ Tranh: "..."



Giải Nguyệt Bùi dẫn Sơ Tranh đi xuống lầu dưới: "Mỹ nhân muốn, tất nhiên tôi sẽ dâng lên bằng hai tay."



Tiểu mập mạp nhắc nhở Sơ Tranh: "Bạn học Thẩm, bạn gái của tên lẳng lơ này nắm tay nhau có thể quấn hết một vòng trái đất, cậu tuyệt đối đừng bị hắn mê hoặc."



"Lợi hại như vậy?"



Tiểu mập mạp tức giận: "Chỉ cần là nữ thì đều không buông tha, hắn chính là cầm thú."



Sơ Tranh hoài nghi: "Thận hắn còn tốt chứ?"



Tiểu mập mạp: "??"



Sao lại cảm thấy hắn và bạn học Thẩm không nói cùng một đề tài nhỉ?



...



Giải Nguyệt Bùi bảo người ta lấy chìa khóa ra, thuận tiện xử lý thủ tục thanh toán cho Sơ Tranh, thật sự không tăng giá, chỉ tính theo giá niêm yết.



Giải Nguyệt Bùi không nghĩ tới Sơ Tranh thật sự lấy ra được nhiều tiền như thế.



Đáy lòng rất hoài nghi có phải tập đoàn Thẩm thị đang chơi chiến lược thương nghiệp gì không.



Chờ Sơ Tranh thanh toán xong, Giải Nguyệt Bùi cười hì hì đưa cô đi lấy đá.



"Thẩm tiểu thư, cần tôi cống hiến sức lực giúp cô cắt đá không?"



"Được."



Giải Nguyệt Bùi cũng không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ dứt khoát như thế, lời nói cũng đã nói ra, thân là thiếu đông gia, không thể nói mà không giữ lời, bởi vậy Giải Nguyệt Bùi chỉ có thể cho người dời tảng đá ra ngoài.



"Loại pha lê!"



"Sư phụ ông cẩn thận chút!!"



Đám người bên Bạch Vũ Dao kích động lên, hiển nhiên là mở ra đồ tốt.



Phỉ Thúy loại pha lê cũng không được tính là thứ tốt nhất trong Phỉ Thúy, nhưng cũng tuyệt đối là rất ít người có thể mở ra được.



Bạch Vũ Dao cũng có chút kích động.
Giải Nguyệt Bùi dừng lại, cẩn thận nhìn một lát, cười nói: "Không sai, chính là Đế Vương Lục loại pha lê, vận khí thật tốt."



"Tôi đã muốn mua rồi, Giải Nguyệt Bùi tên gian thương này không chịu bán! Bây giờ thì tốt rồi!" Tần tổng tức giận đến giơ chân.



"Cũng đừng vui mừng quá sớm, tình huống bên trong thế nào còn chưa biết được đâu."



Đế Vương Lục, cực phẩm trong Phỉ Thúy, Đế Vương Lục loại pha lê, cực phẩm trong cực phẩm.



Đám người rướn cổ lên quan sát, Giải Nguyệt Bùi cũng không nghĩ tới, cô gái kia bảo hắn tùy tiện cắt, còn chỉ đại một chỗ.



Nếu như hắn cắt lệch đi một chút nữa, thì coi như hỏng rồi.



Thần sắc Giải Nguyệt Bùi hơi ngưng trọng, tốc độ của hắn chậm lại, cẩn thận bắt đầu từ biên giới.



Trong đại sảnh bỗng nhiên an tĩnh lại, đám người khẩn trương nhìn động tác của Giải Nguyệt Bùi, một động tác nhỏ của Giải Nguyệt Bùi, dường như cũng có thể làm bọn họ kinh tâm táng đảm.



Cũng may Giải Nguyệt Bùi thân là thiếu đông gia, từ nhỏ đã bắt đầu luyện, so với sư phụ bình thường còn thuần thục hơn rất nhiều.



Mảng lớn màu xanh lục dần dần hiện ra trước mắt mọi người.



"Lớn như vậy sao?"



"Giá trị liên thành đó!!"



Nhìn từ diện tích bây giờ, thì ít nhất cũng phải lớn bằng quả bóng rổ.



Nếu như bên trong vẫn như vậy, thì một khối lớn thế kia, giá trị có thể nhân lên gấp mười mấy lần.



"Bạn học Thẩm!" Tiểu mập mạp kích động: "Phát tài rồi!"



Sơ Tranh: "..." Ta mẹ nó vất vả lắm mới phá sản được, bây giờ lại cắt ra được, thật là không còn gì để nói.



Chờ cả khối được mài ra, bốn phía vang lên một trận hút khí.



Cả khối Đế Vương Lục tính chất vô cùng đều nhau, lớn tầm hơn quả bóng rổ, hơi hiện ra hình bầu dục.



"Thật lớn..."



"Vận khí này đúng là nghịch thiên."



Có người hâm mộ có người đố kỵ, càng nhiều người là kích động, bọn họ có thể tận mắt trông thấy một khối Đế Vương Lục được cắt ra.



Giải Nguyệt Bùi thở phào: "Ai, đây là lần đầu tiên tôi cắt ra Đế Vương Lục đó, đáng giá kỷ niệm, mau, chụp cho tôi kiểu ảnh, tôi muốn up lên vòng kết nối bạn bè."



Giải Nguyệt Bùi nói với nhân viên công tác.



Hắn ôm khối Đế Vương Lục kia bắt đầu chụp ảnh, chụp liên tiếp đủ các loại tư thế, đám người nhìn thấy không còn gì để nói, chủ nhân người ta cũng chưa sờ được cái nào đâu!