Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 560 : Tôi là em gái anh (15)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khoảng thời gian này Sơ Tranh vẫn luôn ở chung cư, nhưng Thẩm Minh phát hiện những thứ trong nhà dường như không tăng lên bao nhiêu, vẫn giống như lần đầu tiên hắn tới đây vậy.



Trống rỗng khiến cho người ta cảm thấy quạnh quẽ, không cảm giác được nhân khí.



Thẩm Minh để túi sách xuống, Sơ Tranh đã tiến vào phòng ngủ: "Tùy tiện, ngủ ngon."



Thanh âm của cô từ xa xa truyền đến.



Thẩm Minh: "..." Hắn nhớ không lầm, đây là chung cư trên danh nghĩa của hắn.



Thẩm Minh đi đến trước cửa phòng, gõ cửa một cái: "Em ăn cơm chưa?"



"Chưa." Giọng nói lạnh lẽo thanh thúy của cô gái truyền đến.



Thẩm Minh xoay người đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh cũng trống rỗng.



"..." Cô sống ở chỗ này kiểu gì vậy?



Thẩm Minh gọi điện thoại bảo Lâm Dương đi mua chút đồ ăn về, nấu một tô mì đơn giản, khi hắn đặt đồ ăn lên bàn, ánh mắt tiếp xúc đến sợi dây chuyền bị ném trên bàn ăn, thì hơi dừng lại.



Một lát sau lau lau tay, đi gọi Sơ Tranh ra ăn cơm.



Sơ Tranh định nhịn đói một đêm, coi như giảm béo, không nghĩ tới Thẩm Minh sẽ nấu cơm cho cô.



"Anh biết nấu cơm?"



Thẩm Minh buông tay áo đang kéo lên xuống: "Một mình sống bên ngoài, dù sao cũng phải học một vài thứ."



Hắn nói rất bình tĩnh, không có bất kỳ phàn nàn và bất mãn gì.



Sơ Tranh nghĩ đến chuyện hắn bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, trầm mặc, trầm mặc ăn mì.



Mì sợi tiến vào trong miệng, Sơ Tranh nuốt xuống, hương vị cũng không tệ lắm...



Sơ Tranh giải quyết xong một tô mì, Thẩm Minh lại chủ động bỏ bát vào trong máy rửa chén.



"Không thích quà gặp mặt anh tặng em sao?" Thẩm Minh cầm lấy dây chuyền Sơ Tranh ném ở trên bàn.



Sơ Tranh nhìn một chút: "Chưa nói tới có thích hay không."



"..." Thẩm Minh cầm dây chuyền, đứng ở phía sau Sơ Tranh: "Nếu đã không ghét, vậy anh đeo cho em."



Trong lời nói của Thẩm Minh không có chỗ để cự tuyệt.



Sơ Tranh đột nhiên xoay người: "Thẩm Minh."
"Thẩm Sơ Tranh..."



...



Sơ Tranh đến trường học bị tiểu mập mạp chặn lại.



Tiểu mập mạp thở hồng hộc, chống lan can bên cạnh thở: "Bạn học Thẩm, chào... Chào buổi sáng."



"Chào buổi sáng."



Tiểu mập mạp lấy từ trong túi ra Tử La Lan và Phỉ Thúy đỏ hôm qua: "Thứ này..."



"Nói là tặng cậu."



"... Thật, thật sự tặng cho tôi à?" Trước đó tiểu mập mạp còn tưởng là Sơ Tranh nói đùa với mình, khảo nghiệm hắn chơi.



Hiện tại thấy Sơ Tranh như vậy, vô cùng không xác định lắp ba lắp bắp hỏi.



"Ừ." Sơ Tranh thập phần hào khí: "Không thích thì ném đi."



Tiểu mập mạp: "..."



Hắn hoảng hốt nhét đồ vật vào túi sách, bây giờ hắn đang nắm trong tay đồ vật hơn triệu bạc đấy.



"Bạn học Thẩm, về sau cậu chính là lão đại của tôi!" Tiểu mập mạp kính lễ: "Lão đại tốt."



Sơ Tranh: "..."



Tiểu đệ thì có thể làm gì?



Ừm!



Hỗ trợ chân chạy việc!



Có thể có thể!



Sơ Tranh liền vỗ vỗ bả vai tiểu mập mạp: "Làm rất tốt!"



【...】 Cái này mẹ nó thật đúng là một đứa dám nhận một đứa dám thu mà!



Chuyện đêm qua Sơ Tranh làm, người trong vòng tròn phỏng chừng đều đã nghe thấy tiếng gió, khi cô đi vào, không ít người đánh giá cô.



Thậm chí có người tiến lên lôi kéo làm quen, nhưng thấy thái độ lạnh lùng của Sơ Tranh, trong nháy mắt thất bại lui lại.



Chuyện tập đoàn Thẩm thị phá sản càng trở nên không chắc chắn, người ngoài cũng không dám lỗ mãng bỏ đá xuống giếng đối với tập đoàn Thẩm thị.



Đối với lần này Sơ Tranh cực kỳ mờ mịt.