Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 575 : Tôi là em gái anh (30)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vương Giả phát hiện tiểu tỷ tỷ nhà nó đặc biệt thích ăn miếng trả miếng.



Ý trên mặt chữ.



Cô chính là muốn phục chế quá trình người khác đã từng làm với cô rồi đáp lại.



Người của toàn thế giới đều biết là cô làm ra.



Nhưng không có chứng cứ, cô vẫn có thể dùng một vẻ mặt đúng lý hợp tình phủ nhận.



Vương Giả cũng không biết đây là cái sở thích quái dị gì của Sơ Tranh.



"Thẩm tiểu thư, làm sao bây giờ?"



"Báo cảnh sát đi."



"A?" Đối phương có chút đần độn: "Bây giờ báo cảnh sát làm gì?"



"Mưu sát là trọng tội." Giọng nói của Sơ Tranh nhàn nhạt.



Đối phương tự mình lĩnh ngộ một lát: "Vâng, Thẩm tiểu thư, tôi biết phải làm sao."



Đối phương cúp điện thoại, Sơ Tranh đột nhiên rơi vào một vòng ôm ấm áp: "Bảo bối, loại chuyện này mà tự mình làm, không sáng suốt lắm đâu."



"Ừm?"



Thẩm Minh mập mờ nói bên tai cô: "Bị người ta tra được chút dấu vết để lại, sẽ liên lụy đến em."



Hắn cũng không nghĩ tới, mình trở về sẽ nghe thấy một đoạn đối thoại như thế.



Trước đó vẫn luôn hoài nghi chuyện của Bạch gia có liên quan đến cô.



Nhưng hắn không tìm thấy chỗ dị thường, lộ tuyến hoạt động mỗi ngày của cô đều cố định.



"Sẽ không."



"Chắc chắn như thế?" Thẩm Minh xoay mặt Sơ Tranh lại, để cô đối mặt với mình: "Những chuyện đã làm, đều sẽ để lại dấu vết."



"Ồ." Coi như điều tra được thì cũng chỉ có thể tra được đến chỗ người khác, có quan hệ gì với cô? Trong điện thoại của cô không có lịch sử trò chuyện gì, cũng không có bất kỳ ghi chép gặp mặt, và lịch sử giao dịch tiền tài nào.



Chỉ cần cô không thừa nhận, cô chính là vô tội.



Thẩm Minh: "..."



Thẩm Minh đặt Sơ Tranh lên bàn, hôn cô một hồi: "Bảo bối, em có thể nói cho anh biết, số tài chính kia của em từ đâu tới không?"



"Anh có thể nói cho em biết, vì sao anh lại bị trục xuất ra khỏi Thẩm gia không?"



Thẩm Minh hơi sửng sốt một.



Thẩm Minh chặn môi cô, triền miên hôn làm Sơ Tranh có chút không thở nổi.
"Nhưng em thích anh." Cô gái khóc đến thương tâm: "Anh bảo em phải làm sao bây giờ?"



"Vậy cô thầm mến hắn." Sơ Tranh nói tiếp.



"..."



Cô gái sững sờ nhìn Sơ Tranh.



Sơ Tranh kéo Thẩm Minh rời đi.



Thẩm Minh níu cô lại, kéo cô vào trong góc: "Bảo bối, có phải em ghen không?"



"Ghen?" Sơ Tranh lắc đầu: "Không có."



Thẩm Minh chống đỡ lấy trán Sơ Tranh: "Vậy sao em lại hung ác như thế?"



"Anh là của em." Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Có vấn đề gì?"



"Không có." Thẩm Minh cười: "Là của em. Bây giờ em đã biết, khi anh nhìn thấy em đứng cùng người khác, sẽ có tâm tình gì rồi chứ?"



Sơ Tranh: "Đứng ra đi tuyên bố anh có chủ."



Cô không muốn núp trong bóng tối, chờ người đi rồi mới lặng lẽ meo meo hắc hóa.



Loại thời điểm này đương nhiên phải nhanh chóng đứng ra tuyên bố chủ quyền!



Thẩm Minh: "..."



Sơ Tranh muốn đi ra ngoài, Thẩm Minh lại kéo cô: "Em cùng ai đến?"



"Tiểu mập mạp."



"Ừ." Thẩm Minh rất yên tâm về tiểu mập mạp: "Lát nữa ngồi cùng anh."



Sơ Tranh gật đầu.



"Bảo bối." Thẩm Minh đè Sơ Tranh lên bức tường trong góc khuất, trực tiếp hôn tới.



Bên ngoài là hội trường tiếng người huyên náo, ngẫu nhiên còn có người đi qua bên này.



Đối với loại hành vi hôn cô một cách ngẫu nhiên không phân trường hợp này của Thẩm Minh, đại đa số thời điểm Sơ Tranh đều không nguyện ý phối hợp, nhưng có đôi khi tâm tình tốt, cũng sẽ phối hợp một chút.



Tỉ như bây giờ.



"Bảo bối, bỗng nhiên muốn trở về." Thẩm Minh đột nhiên thở dài.



"Vậy thì trở về." Muốn trở về thì cứ trở về thôi, có gì mà phải xoắn xuýt?



Thẩm Minh bật cười: "Không được, buổi tối lại thu thập em."



Thẩm Minh sửa sang lại quần áo cho cô, ánh mắt nhu hòa nhìn Sơ Tranh, đầu ngón tay phất qua gò má cô, vén một lọn tóc ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn của cô gái.



Cô là bảo bối trân quý duy nhất mà đời này hắn muốn cất giữ.