Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 604 : Nuôi nhốt minh tinh (27)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Soạt...



Trên lễ phục màu trắng của Phương Lý, nhiễm lên màu sắc của đồ uống, mang theo hương vị ngọt ngào của cam sành phiêu tán.



Kẻ đầu têu đang từ từ buông ly nước xuống: "Ngại quá, trượt tay."



"Phong Vọng!!"



Phương Lý tức đến mức nổi giận gầm lên một tiếng.



Giọng nói hơi lớn.



Lúc đầu tân khách không chú ý đến bên này, lúc này đều nhìn lại.



Phương Lý quay đầu nhìn một chút, phát hiện tầm mắt mọi người, lập tức có chút quẫn bách.



Nhưng mà chờ lúc hắn quay đầu lại, thì ở chỗ cũ làm gì có bóng dáng của Phong Vọng nữa, chỉ có một cánh cửa bên cạnh, chậm rãi khép lại.



Phương Lý: "..." Phong Vọng tên khốn kiếp này!



Bọn họ đứng trong góc khuất, có lẽ không ai trông thấy Phong Vọng tạt đồ uống lên người hắn.



Phương Lý chật vật rời sân.



Phong Vọng cũng nghĩ không thông, lần nào Phương Lý ngoi đầu lên cũng ăn thiệt, vậy mà không biết vì sao cứ thích nhảy ra trước mặt mình.



Cũng không thể là thích mình chứ?



A...



Phong Vọng bị ý nghĩ này dọa đến nổi đầy da gà.



Leng keng ——



Âm thanh nhắc nhở của Wechat, vang lên trên hành lang rõ ràng đột ngột.



Phong Vọng dựa vào tường, lấy điện thoại di động ra.



[ Sơ Tranh: Ra ngoài. ]



Ánh sáng của màn hình điện thoại, hắt vào trên mặt người đàn ông, phác họa ra hình dáng như huyễn như họa của hắn, đẹp đến mức vô cùng không chân thực.



Đầu ngón tay thon dài trắng nõn, đặt ở bên mép điện thoại, thật lâu sau mới khẽ nhúc nhích.



Rốt cuộc.



Người đàn ông động ngón tay.



Trên hành vang yên tĩnh, vang lên âm thanh đánh chữ lộc cộc.



[ Phong Vương đại nhân đẹp trai vô địch vũ trụ: Ra ngoài làm gì? ]



[ Sơ Tranh: Ăn cơm. ]



...
Bệnh dạ dày của Phong Vọng đã rất nghiêm trọng, còn muốn ăn lẩu, sao không lên trời luôn đi?



Phong Vọng: "..."



Cuối cùng Phong Vọng dưới sự uy hiếp dữ dằn của Sơ Tranh, uống xong cháo.



Cháo nóng vào trong bụng, Phong Vọng cảm thấy dạ dày vừa rồi có chút không thoải mái, đang được làm dịu đi.



Hắn liếc nữ sinh bên cạnh một chút: "Cô tới tìm tôi, chính là vì đưa cái này cho tôi?"



"Bằng không thì sao?" Mời anh ăn lẩu, sau đó đưa anh đi bệnh viện sao?



Theo hắn biết, cô hẳn là đang quay phim.



Trường quay cách nơi này cũng không gần lắm...



Đi từ thật xa tới, chỉ vì đưa cho hắn một bát cháo.



Đời này Phong Vọng cũng chưa từng được ai chăm sóc như vậy.



Ấm áp từ trong trái tim lan tràn ra, chảy khắp toàn thân, làm cả người dường như cũng ấm áp lên.



"Tiểu sư muội, cô thật sự muốn làm kim chủ của tôi sao?"



Sơ Tranh giọng điệu lành lạnh: "Anh hối hận rồi?"



Phong Vọng co lại trên ghế, hai tay đặt lên bụng: "Cô thấy rồi đấy, tôi rất hay gây chuyện, cô làm kim chủ của tôi, rất phiền phức."



Lời ngầm chính là —— cô có khả năng không che chở được tôi.



Giọng nói thanh nhã lạnh nhạt của nữ sinh lưu chuyển trong xe: "Cho dù anh giết người, tôi cũng có thể xử lý sạch sẽ thay anh."



Trong xe đột nhiên yên tĩnh lại.



Sơ Tranh thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở của Phong Vọng.



Hắn nhìn cô không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấy hoa nở trên mặt cô vậy.



Cánh môi Phong Vọng khẽ mở: "Giết người là phạm pháp đó tiểu sư muội."



"Anh còn biết cái này?"



Phong Vọng nghiêng đầu xuống, giữa lông mày hắn nhiễm lên ý cười: "Tiểu sư muội, tốt xấu gì tôi cũng được đi học, chút kiến thức thông thường ấy vẫn có."



Vậy anh thật lợi hại nha.



Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh lại, Phong Vọng ho nhẹ một tiếng: "Yến hội còn chưa kết thúc, tôi về trước đây."



Hắn đẩy cửa xe ra bước xuống, đứng ở cửa xe, đột nhiên cúi người: "Tiểu sư muội, nếu tôi quả thật giết người, cô thật sự sẽ giúp tôi sao?"



Nữ sinh trong xe không hề chần chờ gật đầu: "Ừ."



Một tiếng không nặng không nhẹ, đâm vào đáy lòng Phong Vọng.



"Tiểu sư muội trở về cẩn thận."



Phong Vọng đóng cửa xe, cực nhanh biến mất dưới ánh trăng.