Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 609 : Nuôi nhốt minh tinh (32)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh: "..."



Không!



Không phải.



Tiền của ta là Vương bát đản cung cấp, mấy người đừng đổi loạn thiết lập cho ta.



"Tại sao cô lại lên hot search rồi?"



"Lên bằng bản lĩnh." Sơ Tranh đứng trong hành lang nhận điện thoại của Phong Vọng, ánh mắt tùy ý rơi vào bức tranh trang trí trên hành lang.



Những lời này lúc trước hắn dùng để chặn miệng cô.



Bây giờ gặp báo ứng.



Phong Vọng im lặng cứng họng một lát: "Tiền của cô thật sự không chỗ tiêu sao?"



Sơ Tranh chậm rãi đáp: "Đều cho anh tiêu."



Thẻ người tốt giúp ta tiêu tiền đều là người tốt.



Người ở đầu dây bên kia chợt im lặng, Sơ Tranh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn, cực nhẹ cực mỏng.



"Tôi bên này cũng sắp đóng máy." Phong Vọng chậm rãi nói: "Chắc là không bao lâu nữa có thể trở về."



"Ừ."



"Vậy tôi cúp..."



"Ừ."



Sơ Tranh trực tiếp cúp điện thoại.



Phong Vọng: "???"



Kim chủ nhà khác đều chờ người ta tắt điện thoại trước, lại dây dưa thêm một chút? Sao kim chủ nhà hắn lại cúp đến lưu loát như thế?



...



Sơ Tranh cúp điện thoại, thuận tay chuyển qua cho Phong Vọng một khoản tiền.



Thuận tiện thông báo với trợ lý của Phong Vọng, lát nữa có người đưa đồ qua, bảo hắn quan sát xem Phong Vọng ăn gì, cuối cùng là quay video gửi cho cô.



Trợ lý đã quen với việc Sơ Tranh cho người đưa đồ tới.



Nhưng hôm nay Phong Vọng không nghĩ tới, đồ đưa tới không chỉ cho một mình Phong Vọng, mà toàn bộ đoàn làm phim đều có phần.



Đại bộ phận người trong đoàn làm phim đều là nhân viên bình thường, đồ ăn tinh mỹ của khách sạn năm sao bày ra trước mặt, tất cả mọi người đều rất kích động.




"Không phải tôi."



"Chuyện này chỉ có cô biết." Trong mắt Sở An Dương có lửa giận thiêu đốt.



"Anh có chứng cứ là tôi nói?" Ta cứ không thừa nhận đấy, ngươi có thể làm gì ta.



"..."



Sở An Dương đương nhiên không có chứng cứ.



Chỉ là suy đoán...



Nhưng chuyện này chỉ có cô biết.



Tăng thêm chuyện lúc trước, Sở An Dương cảm thấy chắc chắn là cô nói.



"Nếu đã không có chứng cứ, Sở tiên sinh cũng đừng có không nói đạo lý như thế, quy chụp lên người tôi." Cái nồi này ta mới không cõng đâu! Sơ Tranh nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái: "Thân là tổng tài phải có đảm đương, người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh làm tổng tài cái gì chứ?"



Sở An Dương: "..."



Sơ Tranh ném ra câu nói này, nhanh chóng rời đi.



Sở An Dương kịp phản ứng, Sơ Tranh đã sớm không còn tung tích.



"An Dương."



Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên nhào tới, ôm eo hắn ta, ngẩng đầu lên, tràn đầy mừng rỡ và nhảy cẫng.



"Anh tới đón em sao?"



"Em uống rượu?" Sở An Dương ngửi được mùi rượu trên người Giản Đan, có chút không vui: "Không phải anh đã nói với em, không cho phép uống rượu sao?"



"Không có cách nào mà." Khuôn mặt bé nhỏ của Giản Đan đỏ bừng: "Người ta đã mời rượu, nếu như em bất kính, thì cũng quá không lễ phép."



Tổng giám đốc Sở rất là bá khí: "Em là người phụ nữ của Sở An Dương này, không cần em kính rượu?"



Giản Đan lộ ra một tia ngượng ngùng, thì thầm nói: "An Dương... chuyện này không tốt lắm, em không muốn quá đặc biệt..."



Đáy lòng Giản Đan tràn đầy bất mãn.



Cô ta tự nhận thân thế mình không kém, xứng với Sở An Dương.



Nhưng mà Sở An Dương không chịu công khai quan hệ của bọn họ.



Còn luôn nói là vì bảo vệ cô ta.



Giản Đan nghĩ đến chỗ này, nhịn không được kéo Sở An Dương làm nũng: "An Dương, lúc nào chúng ta công khai?"



Sở An Dương trấn an cô ta: "Bây giờ em vừa mới tiến vào giới giải trí, nếu bị tuôn ra chuyện tình cảm, thì đối với em sau này sẽ không có chuyện tốt, sẽ bị chuyện này áp bức."



Giản Đan: "..." Đáp án tuyệt đối không ngoài ý muốn.