Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 611 : Nuôi nhốt minh tinh (34)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phong Vọng sắc mặt cực kém lên xe, hai tay ôm mình, một bộ dạng "ta rất tức giận, ai cũng không dỗ được".



Sơ Tranh lên xe sau một bước, trợ lý lên phía trước lái xe.



Trong khoang xe sau nhất thời yên tĩnh lại.



Ánh mắt Phong Vọng liếc qua phía Sơ Tranh: "Không phải em tới đón tôi? Sao lại trở thành buổi fan meeting rồi?"



Thẻ người tốt dùng cái giọng điệu gì đây?



Quái gở.



"Nói chuyện đàng hoàng chút." Có người đối đãi với kim chủ như thế à?



"Hừ."



Phong Vọng nhẹ hừ một tiếng: "Bọn họ dựa vào cái gì mà gọi em là chồng?"



Dựa vào cái gì... Ta làm sao biết dựa vào cái gì, có thể là dung mạo ta đẹp thôi.



Sơ Tranh thấy sắc mặt Phong Vọng càng ngày càng không dễ nhìn, hơi suy tư, thật lòng đề nghị: "Vậy anh gọi?"



Hắn... Hắn gọi?



Nói đùa cái gì thế, hắn là một người đàn ông, gọi chồng cái gì!



"Em là kim chủ của anh, không thể để cho người khác gọi em như vậy." Nghe thấy người khác gọi như vậy, đáy lòng của hắn rất khó chịu.



"Ồ... Vì sao?" Một kiểu xưng hô mà thôi.



"Em cũng muốn làm kim chủ của bọn họ?"



Sơ Tranh lắc đầu, thật lòng hứa hẹn: "Chỉ làm kim chủ của anh."



Phong Vọng: "..."



Mẹ!



Khi muốn cùng cô nói chút chuyện mập mờ, cô vừa quay đầu liền dẫn đề tài đi lệch, bằng không thì chính là căn bản không để ý hắn.



Nhưng mà luôn luôn vào lúc hắn lơ đãng, cô lại tung ra một câu chọc người.



Lại có vẻ đặc biệt thật lòng...



Rốt cuộc cô giả vờ hay là thật?



"Muốn hôn hôn." Phong Vọng đột nhiên nói: "Loại năm phút đồng hồ ấy."



Thẻ người tốt yêu cầu mình hôn, Sơ Tranh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, ra hiệu hắn qua.



Phong Vọng: "..."



Mình thực sự là... Có bệnh rồi!




Nhưng hắn cố gắng ép về.



Không thể nổi giận, không thể nổi giận trước mặt cô, không thể mất khống chế trước mặt cô.



Tỉnh táo một chút.



Tập trung tinh lực...



"Sao thế?" Sơ Tranh tiến lên quay người tới: "Có phải khó chịu không?"



Hai tay Phong Vọng nắm chắc thành quyền, ngay khi hắn sắp không ép nổi cỗ bực bội dưới đáy lòng kia, Sơ Tranh bỗng nhiên nghiêng người tới hôn hắn.



Bàn tay khẽ vuốt theo hắn lưng.



Bực bội vừa mới xông ra, giống như đều chậm rãi yên tĩnh lại theo động tác của cô.



Trước đó có mấy lần, Phong Vọng có cảm giác rất nhỏ.



Cảm thấy cô hôn mình, mình có thể rất nhanh bình tĩnh trở lại.



Nhưng mấy lần kia, hắn cũng không có dấu hiệu sắp mất khống chế, chỉ là đáy lòng hơi bực bội.



Nhưng lần này Phong Vọng cảm giác được rất rõ ràng.



Cảm giác sôi trào mãnh liệt như sóng lớn, đột nhiên bị băng tuyết đông kết, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ còn quanh quẩn mùi hương lành lạnh.



"Hôn lâu một chút." Phong Vọng thấp giọng thì thầm: "Có được không?"



"Bao lâu?" Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Còn ăn cơm không?"



Phong Vọng: "..."



Loại thời điểm này em nên không chút do dự đẩy ngã anh!



Mà không phải hỏi loại vấn đề này đâu!



Phong Vọng nói thầm: "Anh không đói bụng."



"Dạ dày anh đói." Bệnh dạ dày tái phát, cuối cùng còn không phải là cô tới à.



"Em hôn thì không đói bụng."



"Em còn có thể dừng đói?"



"Có thể, em còn có thể chữa bệnh." Phong Vọng chém đinh chặt sắt: "Chữa bệnh của anh."



Cảm giác sôi trào mãnh liệt của anh chỉ vì em mà dừng lại.



***



Đứa bé ngoan không lừa người:>>



Tính ra thì hôm nay up 8 chương rồi đó...



Hãy gọi ta là đứa bé ngoan:>>