Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 61 : Thần tượng quốc dân (31)
Ngày đăng: 01:28 30/04/20
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thường xuyên ở đoàn phim phá sản, người của đoàn phim đối với cô tương đối khách khí.
Cuối cùng Sơ Tranh còn định phá sản để đạo diễn mời một đoàn đột đặc hiệu nào đó ở nước ngoài về.
Đạo diễn: "..."
Hắn tìm được nữ chính hay tìm được thần tài đây?
Những đoàn phim thiếu tiền rất muốn mời Sơ Tranh làm nữ chính, cho dù không phải nữ chính, thì nữ hai nữ ba cũng được, chỉ cần cô nhận lời, như vậy liền đại biểu cho đoàn phim sẽ không thiếu tiền nữa.
Hơn nữa người ta cũng không quan tâm ném tiền đi có thể thu về hay không, chỉ đơn thuần là vung tiền chơi vậy đó.
Không có đoàn phim nào mà không thích.
# Cố tổng hôm nay phá sản sao #
# Cố tổng hôm nay mua đồ cho Tô đáng yêu sao #
# Cố tổng hôm nay cùng Tô đáng yêu ân ái sao #
Mấy cái chủ đề này là thường thấy nhất, Tô Tửu diễn mấy bộ phim đều hot lớn, những antifan trước kia nói hắn dựa vào Sơ Tranh, cũng không thể phủ nhận, Tô Tửu là thật sự có thiên phú.
Cho dù kỹ thuật diễn xuất chưa phải là xuất sắc nhất, nhưng mỗi lần gặp lại, đều làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, bởi vì hắn tiến bộ với tốc độ cực nhanh.
Đây không phải dùng tiền là mua được.
Nhưng điều làm fan hâm mộ bất mãn nhất chính là —— Tô Tửu và Sơ Tranh trừ sinh hoạt trong thực tế, thì rất ít khi đóng phim hoặc tham gia hoạt động cùng nhau.
[ Tô đáng yêu là của ta: Xin cho bọn họ lập tức kết hôn đi! ]
[ Phong Hỏa Chiếu Tây Kinh: Lúc nào Cố tổng và Tô đáng yêu có thể cùng đóng một bộ phim đây? Tôi rất muốn xem bộ phim bão tố của họ ha ha ha! ]
[ Một Tiếng Thu: Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ không định thay đổi nhân vật sao? Cô ấy lúc nào cũng diễn mỹ nhân cao lãnh, tôi muốn xem Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ diễn vai tiểu khả ái thẹn thùng. ]
[ Sơ Tranh Tiểu Tỷ Tỷ Tiểu Điềm Điềm: Lầu trên táng tâm bệnh cuồng* rồi, nhưng tôi cảm thấy tiểu tỷ tỷ của chúng ta sẽ không thay đổi vai diễn đâu, tôi lại thích dáng vẻ tổng tài bá đạo như thế này của cô ấy. ]
(*Câu thành ngữ này có ý chỉ người mất hết lý trí, ngôn luận sai loạn, như bị điên dại...)
[ Sở Giang Trầm Phách: Một kiểu vai diễn rất khó tiến xa. ]
[ Sơ Tửu Tiểu Khả Ái: Cố tổng của chúng tôi lại không thiếu tiền, cô ấy thích diễn vai gì thì diễn vai đó, sợ không tiến xa cái gì? Đập tiền là được rồi! ]
[ Đám người:... ] Nói hay lắm, rất có đạo lý, hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Quả nhiên Sơ Tranh gật nhẹ đầu: "Tôi sẽ nói Bùi Vũ đưa kịch bản cho cậu."
Tô Tửu mặt mày hớn hở, kéo ngón tay Sơ Tranh đặt lên môi hôn một cái, thử mở miệng thăm dò: "Tôi không muốn gọi cô là Cố tổng nữa, có thể gọi cô là Sơ Tranh không?"
Xưng hô thế này cũng không thân mật.
"Muốn gọi gì thì gọi." Tên chẳng qua cũng chỉ để xưng hô mà thôi.
Tô Tửu đưa tay ôm lấy eo cô: "Sơ Tranh."
Thanh âm của hắn cực kì êm tai, âm cuối còn mang theo hương vị liêu nhân, làm cho lòng người ngứa ngáy theo.
"Ừ."
Đầu Tô Tửu chôn trong ngực Sơ Tranh, làm sao bây giờ, rất muốn làm cho cô chỉ thuộc về một mình hắn, muốn trong mắt cô chỉ có hắn.
Sơ Tranh kéo tay hắn ra, Tô Tửu lập tức thu liễm lại cảm xúc, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng.
"Chút nữa tôi còn phải quay phim, nếu cậu không có chuyện gì..." Giọng nói của Sơ Tranh ngừng lại, ngón tay sượt qua lòng bàn tay hắn, Tô Tửu muốn rút tay về, lại bị Sơ Tranh giữ chặt.
"Cậu tự cấu mình làm gì?" Cô hỏi.
Tô Tửu né tránh ánh mắt cô, trong lòng bàn tay thấm ra tia máu, ngang dọc là vết tích bị móng tay cào cấu mà thành.
Hắn quay đầu đi, nói không lưu loát: "Không, không có gì."
Sơ Tranh rút giấy, xoa xoa tay cho hắn, cô bỗng nhiên xích lại gần hắn: "Tô Tửu, cậu không có bệnh chứ?"
Tô Tửu lắc đầu.
"Có bệnh thì phải trị, tôi không thiếu tiền." Giấu bệnh sợ thầy là không được!!
Tô Tửu: "..."
Hắn không có bệnh!
Hắn chỉ là...
Lời này Tô Tửu nào dám nói ra, nói vừa rồi hắn muốn làm cho cô chỉ thuộc về mình hắn à? Tô Tửu sợ chút tâm tư âm u ấy của mình bị cô phát hiện, cô sẽ không muốn liếc mắt đến mình nữa.
Tô Tửu chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Sơ Tranh xoay người, vứt bỏ hắn một mình thì cơ thể hắn liền nhịn không được mà run lên.
Hắn lần nữa ôm lấy Sơ Tranh: "Cô đừng bỏ tôi."
Sơ Tranh không hiểu, sờ sờ đầu hắn: "Không có..."