Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 626 : Tế ti nhiều kiều (2)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ở gần đây chỉ có một tòa thành trì.



Mà tòa thành trì này đã bị diệt rồi.



Sơ Tranh có chút không rõ, Diệp Thư Lương đã đồ thành, vì sao còn muốn kéo những người trong thành vào trong ngôi mộ tập thể này?



Không ngại phiền phức sao?



Chẳng lẽ lưu lại trong thành sẽ có xác chết vùng dậy?



Không đúng.



Bây giờ ta phải đi đâu để phá sản.



Chỉ có một tòa thành trì duy nhất thì đã offline tập thể, tiền này tiêu cho ai?



"Gâu!"



Sơ Tranh: "..."



Vương Giả: 【...】



Tiểu tỷ tỷ ta khuyên cô không nên quá phát rồ!!



...



"Gâu gâu gâu..."



Đại cẩu đen tuyền bị nhốt trong một ma pháp trận, trên mặt đất bày một đống kim tệ, nó không ngừng hướng về phía bóng người đi xa sủa ầm ĩ.



Mặt trời chiều ngã về tây, đạo nhân ảnh kia tựa như được dát lên một tầng vầng sáng màu cam, trong tay có thứ gì đó hất lên nhoáng một cái, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.



Vương Giả yên lặng rơi lệ.



Tiểu tỷ tỷ phát rồ, thật sự đến chó cũng không buông tha.



Nhưng vừa rồi con chó kia...



【 Tiểu tỷ tỷ cô không sờ lông sao? 】



"Nhìn là biết sờ lên không thoải mái." Thứ Sơ Tranh cầm trong tay là vòng cổ của con chó kia, phía trên còn khắc tên, đầu ngón tay Sơ Tranh phất qua phía trên: "Một Tấc?"



Đây là cái tên quái quỷ gì thế.



Con chó kia ít nhất phải dài một mét đi?



Vậy một tấc là cái quái gì?



Đối với một tấc có hiểu lầm gì rồi?!




Toàn thân cũng bắt đầu nổi đầy da gà.



Lần đầu tiên đại hán Giáp cảm nhận được ánh mắt của một người thật sự có thể kinh khủng như thế, khiến cho người ta sợ hãi.



Mi tâm đại hán Giáp cuồng loạn hai lần, quyết định thật nhanh, thu tay lại, quay người, không chút do dự.



Đại hán Ất và đại hán Bính có chút đần độn, nhưng vẫn quả quyết đi theo đại ca hành động.



Bọn họ chọn trúng bàn sát vách Sơ Tranh, tư thế tương tự, cường độ đập bàn tương tự, câu dạo đầu tương tự: "Tiểu công tử, một người?"



"Đúng... Đúng vậy..." Tiểu công tử tựa hồ bị hù đến.



Sơ Tranh trầm mặc ăn cơm, lời đại hán và tiểu công tử đối thoại, thỉnh thoảng bay qua.



Ba đại hán này rõ ràng là ác bá ở bản địa, người trong tửu lâu đều không dám trêu chọc bọn họ.



"Nhưng mà... Là ta tới trước, tại sao ta phải nhường các ngươi?"



"Ôi, lời nói này." Đại hán Ất cười to: "Lão đại của chúng ta coi trọng vị trí của ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, thức thời thì mau cút!"



Tiểu công tử mặt đỏ tới mang tai: "Sao các ngươi lại không nói lý lẽ như vậy chứ."



"Lý lẽ? Ở đây lão đại của chúng ta chính là lý lẽ!" Đại hán Bính xô đẩy tiểu công tử kia.



Hai bên xô xô đẩy đẩy, cũng không biết là ai ra tay trước.



Tiểu công tử nói chuyện không quá lưu loát này, lại là một ma pháp sư.



Đại hán Giáp Ất Bính dám ra đây khi dễ người, tự nhiên cũng biết ma pháp.



Tửu lâu trong nháy mắt tràn ngập ánh sáng của ma pháp.



Ầm ——



Ma pháp chói lọi va chạm vào nhau, toàn bộ tửu lâu đều chấn động.



Tiểu công tử có chút tài năng, đại hán Giáp Ất Bính liên thủ cũng không đánh thắng hắn.



Đại hán Bính bị ma pháp của tiểu công tử đánh trúng, thân thể không bị khống chế bay về phía Sơ Tranh.



Đại hán Bính đụng vào bàn của Sơ Tranh, toàn bộ cái bàn đều dời ra phía sau một khoảng cách.



Cục diện này liền tạo thành chỗ Sơ Tranh ngồi... Không có bàn.



Sơ Tranh: "..."



Hình ảnh này rất xấu hổ nha!!



Đánh nhau thì không thể yên bình mà đánh à?



Tác động đến người khác là có ý gì!