Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 636 : Tế ti nhiều kiều (12)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tiếng bước chân từ xa mà đến gần, Một Tấc ngao một tiếng, trốn ra phía sau lưng Linh Tích.



Sơ Tranh đứng trước mặt Linh Tích: "Ngươi không sao chứ?"



Hắc hóa vẫn yếu như vậy...



Yếu gà.



Ai.



Linh Tích lần theo chỗ đứng của Sơ Tranh, chậm rãi ngước mắt, nửa ngày sau mới hơi hé môi: "Đa tạ cô nương."



"Cảm thấy ta là người tốt là được." Sơ Tranh đưa cho hắn một trái cây.



Linh Tích nhẹ rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói: "Cô nương làm nhiều việc thiện, tự sẽ có phúc báo."



"Việc thiện?" Sơ Tranh không rõ ý vị nói: "Ngươi sao?"



Nhịp tim của Linh Tích không khỏi chững lại nửa nhịp.



"Cầm." Đưa trái cây hơn nửa ngày rồi, có biết lễ phép không!



Đáy mắt Linh Tích xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó mới giơ tay, ngón tay của hắn sát qua mu bàn tay Sơ Tranh, giống như sai lầm.



Nhưng hắn cực nhanh chuyển qua, tiếp được trái cây.



Linh Tích rút về tay, lòng bàn tay vừa cọ qua bóng loáng tinh tế, tựa như bạch ngọc thượng hạng.



So với ngọc thạch còn mềm mại hơn.



Sơ Tranh nghi hoặc đánh giá hắn, đột nhiên giơ tay quơ quơ trước mắt hắn.



Đôi mắt Linh Tích không hề di động chút nào.



Sơ Tranh lại lung lay.



Vẫn không có bất luận vết tích di động gì, giống như...



Linh Tích còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh đã kết luận: "Ngươi không nhìn thấy?"



Linh Tích không có bất kỳ dị sắc gì, chỉ thản nhiên nói: "Cô nương, tâm thanh thì minh."



Thật sự không nhìn thấy sao?



Ánh mắt của hắn quá trong trẻo, xinh đẹp đến mức có thể khiến cho người ta không chú ý đến trong mắt hắn có thần thái mà người bình thường nên có hay không.



Mà hắn cũng xác thực không khác gì so với nhân loại bình thường.



Cơ hồ không cách nào làm cho người ta liên tưởng đến chuyện hắn bị mù.



Sơ Tranh liếc nhìn hắn: "Thật sao, vậy ngươi nói một chút xem dáng dấp của ta ra sao?"
"Cô nương nhìn ta làm gì?"



"Không phải ngươi không nhìn thấy sao?" Làm sao biết ta đang nhìn ngươi.



"Khi không nhìn thấy, cảm giác sẽ linh mẫn hơn một chút." Linh Tích nhẹ giọng giải thích rõ: "Ta có thể cảm giác được."



Sơ Tranh dời ánh mắt.



Không nhìn thì không nhìn.



Ai mà thèm.



Nhưng chỉ một lát, Sơ Tranh lại chuyển ánh mắt về trên người hắn.



Thẻ người tốt của ta dựa vào cái gì mà không thể nhìn?



Ta cứ muốn nhìn đấy!



Lý lẽ hùng hồn. jpg



Ma pháp hệ ánh sáng bao phủ trên thân Ma Điệp, ánh sáng kia, làm cho nam nhân càng tăng thêm mấy phần thần thánh và thần bí.



Phải nghĩ biện pháp biết rõ thân phận của tên yếu gà này mới được.



Ánh sáng ở đầu ngón tay Linh Tích chợt tắt, con thiêu thân vừa rồi còn dãy dụa, đột nhiên bất động.



Linh Tích lấy từ trong tay áo ra một cái túi gấm, bỏ con thiêu thân lớn vào.



Sơ Tranh nhìn động tác của hắn, rung chân, hờ hững hỏi: "Vì sao nó được gọi là Thanh U Điệp?"



Con thiêu thân vừa lớn lại vừa hung ác thế kia, sao lại có một cái tên như thế.



Thanh u ở chỗ nào chứ?



Hù chết người.



"Nơi Thanh U Điệp sinh ra, tên là Thanh U, nên lấy địa danh làm tên của nó."



Sơ Tranh: "..."



Tùy tiện như vậy?



Linh Tích tiếp tục nói: "Đây là con Thanh U Điệp cuối cùng, nó vẫn luôn ở trong Quang Minh Thần Điện, vài ngày trước, không cẩn thận để nó chạy ra ngoài, một đường đuổi theo đến đây."



"Những con kia không phải?" Sơ Tranh nhìn về phía đám thiêu thân treo bên kia.



Linh Tích lắc đầu: "Không phải. Bọn nó là thứ Thanh U Điệp dùng để bảo vệ mình, không thể trưởng thành thành Thanh U Điệp chân chính."



Linh Tích dừng một chút: "Nhưng mà để bọn chúng ra ngoài, cũng sẽ rất phiền phức."



Những con Ma Điệp này ra ngoài, sẽ không ngừng sinh sôi, bị người làm bị thương, sẽ còn phân chia ra Ma Điệp mới.



Chỉ sợ thời gian cực nhanh, Ma Điệp sẽ tràn ngập khắp nơi.