Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 638 : Tế ti nhiều kiều (14)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Linh Tích tựa hồ muốn ra tay, Sơ Tranh một tay đè hắn lại: "Ngươi muốn cứu nàng ta?"



Lông mày Linh Tích cau lại: "Cô nương..."



Linh Tích còn chưa nói hết câu, ý thức liền trầm xuống, cả người đều ngã xuống, Sơ Tranh giơ tay đỡ lấy hắn.



Mi tâm Cửu Khúc cuồng loạn: "Ngươi làm gì thế!"



Sơ Tranh kéo người ôm lên, trước khi Cửu Khúc động thủ, cực nhanh lách vào trong bóng đêm.



"Chủ nhân!!"



Cửu Khúc hét lớn một tiếng, lập tức đuổi theo.



Một Tấc "Ngao" một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo, lưu lại một đám người đần độn.



...



Tốc độ của Sơ Tranh cực nhanh, rất nhanh liền vứt bỏ Cửu Khúc và Một Tấc.



Cô đi xuyên qua rừng cây một hồi, tìm được một nơi sạch sẽ, cẩn thận buông Linh Tích xuống.



Trong khe núi ban đêm dài dằng dặc lại vắng lặng.



Sương mù vô thanh vô tức bao phủ trên khe núi.



Linh Tích cảm thấy như mình đang ở trong giấc mộng, trong mộng hắn đứng trên Quang Minh Thần Điện.



Quang Minh Thần Điện trang trọng thánh khiết, bỗng nhiên bắt đầu loang lổ vết máu.



Vết máu không ngừng hội tụ bên chân hắn.



Ngay khi vết máu sắp leo lên người hắn, Linh Tích bỗng nhiên tỉnh lại.



Hắn hơi thở dốc.



Nhưng mà rất nhanh liền cảm thấy không đúng, lúc này mình đang dựa vào ngực người khác...



Trí nhớ trước khi ngất đi chen chúc mà tới.



Người hắn dựa vào, ấm áp lại thoải mái.



Đó là cảm giác Linh Tích chưa từng có, toàn thân, thậm chí cả linh hồn, dường như cũng được an ủi.



Làm hắn cũng không nhịn được thả lỏng ra.



Muốn dựa nhiều hơn một lúc nữa.



Nhưng mà Linh Tích rất nhanh tỉnh táo lại.



Linh Tích bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về nơi mình vừa dựa, hắn cảm giác được khí tức của Sơ Tranh.



"Vì sao ngươi lại đánh ta ngất xỉu?" Linh Tích nói: "Những người kia đâu?"



"Ta không muốn ngươi cứu bọn họ." Thanh âm của Sơ Tranh có chút thấp, tựa hồ vừa tỉnh ngủ, cách màn sương mù dày đặc, rầu rĩ.



Không phải thẻ người tốt đã hắc hóa sao?
Sơ Tranh dẫn Linh Tích theo đường cũ trở về.



Không có Một Tấc dẫn đường, Linh Tích vừa đi vừa nghỉ, mặc dù cũng có thể tránh chướng ngại vật, nhưng lại cần thời gian rất lâu.



Cánh tay xuôi bên người Linh Tích đột nhiên bị người giữ chặt.



"Sơ Tranh cô nương?"



"Ta dắt ngươi, đi nhanh hơn." Thanh âm của Sơ Tranh vang lên bên tai.



Linh Tích: "..."



Linh Tích suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng không hất Sơ Tranh ra.



Sơ Tranh đi phía trước, Linh Tích theo phía sau.



Thế giới trước mắt hắn, đều do nguyên tố tạo dựng mà thành, thế giới rực rỡ sắc màu của nguyên tố.



Thế giới nguyên tố, thường thấy nhất chính là phong hỏa thủy thổ lôi, những màu sắc này xinh đẹp lại chói lọi.



Nguyên tố ám cũng không nhiều, bọn nó luôn luôn giấu mình ở nơi hẻo lánh, trong lúc lơ đãng mới thoát ra một chút.



Vậy mà lúc này trước mắt hắn dường như chỉ còn lại nguyên tố ám.



Linh Tích thất thần, dưới chân đạp hụt.



Thân thể mất cân bằng, bên hông đột nhiên siết chặt, sau đó cả người ngã về phía trước.



"Cẩn thận một chút." Sơ Tranh ôm hắn: "Bằng không thì ta ôm ngươi?"



Bị va chạm, lát nữa người khổ lại là ta!



Linh Tích dán vào thân thể Sơ Tranh, có chút khẩn trương lắc đầu: "Không cần, ta có thể."



"Ồ."



....



Nửa đường gặp được Cửu Khúc và Một Tấc đang tìm bọn họ.



"Gâu gâu gâu gâu!"



Tiếng sủa của Một Tấc vang dội điếc tai, cách thật xa cũng có thể nghe thấy.



"Chủ nhân, ngài không sao chứ?" Hốc mắt Cửu Khúc đỏ bừng, vừa vội vừa giận: "Nữ nhân này..."



Ánh mắt Cửu Khúc rơi vào cánh tay giao nhau của hai người.



Tiếng nói đột nhiên ngừng lại.



Ánh mắt đảo quanh trên người Sơ Tranh và Linh Tích.



Chủ nhân thế mà lại cho nàng nắm?



Không phải chủ nhân ghét nhất là người khác đụng vào mình sao?



Cửu Khúc ở bên cạnh hầu hạ nhiều năm như vậy, cùng lắm cũng chỉ có thể đụng tới y phục của hắn...



"Không sao." Dường như Linh Tích không phát giác được, tư thế của mình và Sơ Tranh quá mập mờ, chỉ nói khẽ: "Đi về trước nhìn xem."