Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 644 : Tế ti nhiều kiều (20)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lời ngầm của câu nói này chính là, người ta có lưu khách hay không, đó là quyền lợi của tế ti đại nhân.



Các tế ti đại nhân trước kia, không lưu khách ở Thanh Phong Điện, không có nghĩa là không thể.



Lần này Lương Thư Tuyết triệt để biến sắc.



"Các vị còn có chuyện gì không?"



Lương Thư Tuyết muốn nói gì đó, cuối cùng cố kỵ Cửu Khúc là người bên cạnh Linh Tích, không dám náo nữa.



"Không có chuyện gì, thì mời các vị về nghỉ ngơi đi." Cửu Khúc ra hiệu người Thần Điện dẫn bọn họ rời đi.



Phú Dục nhìn Sơ Tranh: "Vậy... Ta đi trước."



"Ừ."



Lương Thư Tuyết phẫn nộ trừng Sơ Tranh một cái, khí thế hung hăng rời đi.



Thù mới hận cũ, bút trướng này nàng ta sẽ không tính như vậy đâu.



Cửu Khúc thấy người đi rồi, rất cung kính đi tới làm một dấu tay xin mời: "Sơ Tranh cô nương, chủ nhân cho mời."



Mấy ngày nay thẻ người tốt đều trốn tránh mình.



Bây giờ bỗng nhiên lại muốn gặp mình?



Thanh Phong Điện quá lớn, cong cong quẹo quẹo, Sơ Tranh cũng không biết đi đến nơi nào.



"Chủ nhân ở trong điện, Sơ Tranh cô nương đi vào là được." Cuối cùng Cửu Khúc đưa Sơ Tranh đến một toà Thiên Điện.



Sơ Tranh đẩy cửa Thiên Điện ra.



Trong điện, lụa mỏng rũ xuống, tầng tầng lớp lớp kéo dài đến bên trong.



Sơ Tranh đi vào, cửa phía sau tự động đóng lại.



Cô quay đầu nhìn một chút, hất tầng lụa mỏng thứ nhất ra, đi vào bên trong.



Đại điện trống trải, chỉ có lụa mỏng rũ xuống, không có bất kỳ người nào.



Làm cái gì?



Sơ Tranh quay trở lại mở cửa, kết quả phát hiện cửa không mở được.



Sơ Tranh: "???"



Từ trước đến nay đều chỉ có ta nhốt người khác, lúc nào đến phiên người khác nhốt ta rồi?!



Ngay lúc Sơ Tranh chuẩn bị đạp cửa ra ngoài, một phương hướng khác của đại điện đột nhiên vang lên tiếng vật nặng di chuyển.



Tầng tầng lớp lớp lụa mỏng ngăn trở ánh mắt.




Ta thấy chuyện rất lớn!



Sơ Tranh quay người tới, cưỡng ép kéo tay của hắn xuống, đôi môi ấm áp rơi vào gương mặt sưng đỏ của hắn.



Thân thể Linh Tích giống như bị đông lại.



Con ngươi không nhuốm bụi trần, nhẹ nhàng chớp chớp.



Hô hấp dường như cũng ngưng trệ xuống.



Sơ Tranh thấy hắn không có động tĩnh, động tác liền lớn hơn một chút, hôn lên khóe môi hắn.



"Vì sao trong thân thể ngươi lại có ám ma pháp?"



Sơ Tranh vừa hôn hắn, vừa hỏi.



Lúc này Linh Tích giống như một con rối bị giật dây, nhiệt độ dán trên cánh môi, khiến cho hắn mất đi năng lực suy nghĩ, ngoan ngoãn trả lời.



Đó là chuyện từ trước khi hắn lên làm tế ti.



Thiên phú về ma pháp hệ ánh sáng của hắn rất tốt, ở Thần Điện cũng được tế ti tiền nhiệm ưu ái. Nhưng có một lần, hắn nhận một nhiệm vụ, tiến về một địa cung, tìm kiếm thành viên Thần Điện mất tích.



Chủ nhân của địa cung kia là ám ma pháp sư.



Sau khi hắn tiến vào, liền bị nhốt ở bên trong.



Khi tìm kiếm đường ra, gặp phải cơ quan được thiết trí bằng ám ma pháp, hắn không cẩn thận bị thương, bị ám ma pháp xâm nhập vào cơ thể.



"Bọn nó... Cứ như vậy ở trong thân thể ta." Linh Tích nói: "Khi ma pháp hệ ánh sáng không ép được bọn nó, bọn nó liền ra ngoài làm loạn."



Linh Tích nói rất mơ hồ, rõ ràng bên trong còn có chuyện.



Bằng không thì hắn cũng sẽ không hắc hóa...



Linh Tích rụt rụt về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.



Đôi mắt hắn nhìn sang, cho dù không nhìn thấy, cũng có thể chuẩn xác bắt được bóng dáng của cô.



Linh Tích hỏi: "Sơ Tranh cô nương... nàng thích ta sao?"



Sơ Tranh đối diện với ánh mắt hắn, ở trong mắt hắn, nhìn thấy hình bóng của mình.



Nhưng mà cặp mắt xinh đẹp kia, không hề có tiêu cự.



Hắn không nhìn thấy...



Sơ Tranh giọng điệu bình ổn trả lời: "Phải."



Thứ mình thích thì chính là của mình.



Đây là nhận biết của cô.



Và cũng là thái độ của cô.