Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 649 : Tế ti nhiều kiều (25)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Không gian vặn vẹo càng nghiêm trọng, Diệp Thư Lương nhìn thấy bên kia đột ngột xuất hiện mấy người.



Tế ti trang phục màu trắng chậm rãi hiện ra, dung mạo điên đảo chúng sinh, khí chất thánh khiết, làm cảnh sắc xung quanh cũng đều vì hắn mà phai màu.



Quả nhiên là thần tiên ngọc cốt, thiên nhân chi tư.



Diệp Thư Lương nhìn sang bên kia, rất là ngoài ý muốn: "Tế ti đại nhân!" Sao hắn lại đột nhiên đến Diệp gia?



Nhưng chỉ thoáng qua, đáy lòng Diệp Thư Lương liền có kế sách.



"Tế ti đại nhân, nàng chính là ám ma pháp sư, án đồ thành của Mậu Lăng Thành, chính là nàng gây nên."



Diệp Thư Lương cũng từng làm vậy với nguyên chủ, đẩy hung thủ của vụ án Mậu Lăng Thành lên người nàng.



Nhưng khác biệt chính là, trong kịch bản Diệp Thư Lương nói như vậy với thế nhân, còn lần này là nói với tế ti của Thần Điện.



Sơ Tranh ngoái nhìn, Linh Tích chắp tay đứng cách cô hai mét, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào hư không.



Ánh sáng rơi trên người hắn, như dát lên xung quanh hắn một tầng sáng ấm áp.



Thẻ người tốt thật đẹp.



"Diệp gia chủ." Hắn khẽ mở môi mỏng, thanh âm nhẹ mà nhạt, giống như tiên âm từ chân trời bay đến: "Ám ma pháp sư nhiều năm chưa từng xuất hiện, sao ngươi lại xác định nàng là ám ma pháp sư?"



Diệp Thư Lương nhíu mày lại.



Lời này... hình như không đúng lắm?



Trong lúc nhất thời Diệp Thư Lương không nghĩ rõ ràng được, nhưng cũng không phải do suy nghĩ chậm.



"Tế ti đại nhân, ngài là ma pháp sư hệ ánh sáng, đối với ám ma pháp hẳn là vô cùng mẫn cảm, ngài nhìn nàng một cái là biết, ta nói thật hay giả."



Linh Tích tượng trưng nhìn về phía Sơ Tranh, chậm rãi lên tiếng: "Ta không cảm nhận được ám ma pháp trên người nàng, Diệp gia chủ nghĩ sai rồi?"



Giọng điệu của Linh Tích rất nhẹ, nhưng ai cũng nghe ra được, trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ không được phép xía vào.



Diệp Thư Lương: "!!"



Sao lại nghĩ sai?



Người này do y một tay bồi dưỡng ra, ám ma pháp trên người cô...



Không đúng! Sao lại không cảm giác được ám ma pháp trên người cô?



Diệp Thư Lương bị cái nhận biết này làm cho giật mình, vừa khiếp sợ lại vừa cổ quái nhìn về phía Sơ Tranh.



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn lại y, bộ dáng thanh nhã lạnh nhạt kia, tựa như nữ vương điện hạ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhưng cô không muốn nói, hắn cũng không thể ép cô.



Linh Tích nắm bả vai Sơ Tranh, dặn dò: "Diệp gia là một đầm nước sâu, đồng ý với ta, đừng tùy tiện trêu chọc Diệp gia."



Linh Tích phá lệ nghiêm túc, câu nói dựa vào cái gì của Sơ Tranh đành phải nuốt trở về.



"Ồ." Không trêu chọc trước mặt chàng là được rồi chứ gì.



Linh Tích kéo cô vào trong ngực: "Có ta ở đây, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng."



Chàng tự bảo vệ tốt chính mình trước đi.



Sơ Tranh phun tào bị nụ hôn của Linh Tích chắn về, bằng không thì lại là hiện trường tai nạn xe cộ.



...



Sơ Tranh dựa vào Linh Tích, đầu ngón tay Linh Tích phất qua khóe miệng cô, có chút lưu luyến không rời hôn một cái: "Nàng đưa báo Tật Phong vào bằng cách nào?"



"Có tiền."



Vương bát đản nói, có tiền có thể sai khiến quỷ thần.



"..." Linh Tích trầm mặc, tiếp tục hỏi: "Ta nghe nói nàng còn đánh trưởng công chúa hoàng thất?"



Nàng thật đúng là người nào cũng dám đánh.



Linh Tích nghĩ đến chuyện mình cũng từng bị đánh, tâm tình càng phức tạp hơn.



Nàng thật sự là người nào cũng dám đánh mà.



"..."



Có phải Phú Dục bị đần không?



Loại chuyện này mà cũng nói!



Sơ Tranh đúng lý hợp tình không nổi, ánh mắt chuyển về phía Linh Tích, trực tiếp bổ nhào về phía thân thể hắn.



Cô đột nhiên bổ nhào tới, Linh Tích không đứng vững, hai người ngã thẳng xuống đất.



Trang phục phức tạp của tế ti tầng tầng lớp lớp tản ra.



Sơ Tranh đè trên người hắn, trước khi hắn lên tiếng, hôn lên môi hắn, trằn trọc hôn.



***



Beta vội vàng, nhìn thấy lỗi chính tả hãy chấm giùm ta một cái...



Đọc truyện vui vẻ ♡