Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 657 : Tế ti nhiều kiều (33)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ọe —— "



Phú Dục ôm cây, dạ dày cuồn cuộn, nôn hết toàn bộ đồ ăn ra ngoài.



Sơ Tranh ghét bỏ đi xa một chút, cũng phát ra khinh bỉ của đại lão đối với Phú Dục: "Không phải chỉ có mấy cỗ thi thể thôi sao, còn thế này."



Phú Dục tiểu công tử nôn đến sắc mặt trắng bệch, tay hắn run run chỉ vào phía sau, tuyệt vọng lên tiếng: "Đó mà là mấy cỗ sao? Trong một cái hố lớn như thế, toàn là thi thể đấy!!"



Toàn là thi thể!



Rốt cuộc cô có hiểu lầm gì với mấy cỗ thi thể chứ!



Đời này hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều thi thể như vậy đâu.



Nếu như biết Sơ Tranh mang mình đến xem thi thể, đánh chết hắn cũng sẽ không tới.



Ọe ——



Sơ Tranh mặt không cảm xúc đi lên phía trước hai bước, đứng phía trên ngôi mộ tập thể.



Nhớ ngày đó, ta còn bò từ bên trong ra đó!



Sơ Tranh nhìn vào bên trong ngôi mộ tập thể.



Nơi này không có mùi hôi thối, thi thể cũng không có dấu vết mục nát, so với khi cô rời đi, cơ hồ không có gì thay đổi.



Không...



Không thấy máu.



Những vết máu trước đó dùng mắt trần cũng có thể thấy được, lúc này đều biến mất sạch sẽ.



Phú Dục ôm cây, nhắm một mắt mở một mắt, liếc nhìn về phía Sơ Tranh.



Nữ tử đứng trước ngôi mộ tập thể, một thân khí định thần nhàn kia, phảng phất như phía dưới không phải thi thể, mà là thần dân của nàng, nàng sắp lên ngôi đăng cơ...



Ọe ——



Phú Dục tiểu công tử biểu thị mình không phải cố ý, trong đầu hắn chỉ cần vừa nghĩ tới tràng diện lúc đầu hắn trông thấy, thì dạ dày sẽ xuất hiện phản ứng tự nhiên.



Cái ngôi mộ tập thể này so với Mậu Lăng Thành còn nằm ở nơi vắng vẻ hơn, Diệp Thư Lương ném thi thể ở đây, cho dù bị người phát hiện, thì nhiều thi thể như vậy, có lẽ cũng không ai rảnh rỗi đến nhặt xác.



Không chỉ không có người nhặt xác, mà có lẽ ở gần đây có người chết, thì còn xem nơi này như một nơi vứt bỏ thi thể.



"Đừng nôn, làm việc."



Phú Dục tiểu công tử đã sắp khóc rồi: "Ta... Ta không được..."



"Nam nhân mà nói không được cái gì." Nam tử hán đại trượng phu, lại còn nói không được! Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Làm việc."



Phú Dục tiểu công tử: "..."
Phú Dục tiểu công tử: "..."



Bởi vì trong ngôi mộ tập thể cũng cần, Phú Dục tiểu công tử đánh chết cũng không chịu xuống, nên Sơ Tranh đành phải tự mình xắn tay áo xuống dưới.



Cô giẫm lên thi thể, như giẫm trên đất bằng.



Phú Dục nhìn mà thấy buồn nôn, nếu không phải trong bụng hắn đã chẳng còn gì để nôn nữa, thì đoán chừng lại phải ói một trận.



Kì thực nội tâm Sơ Tranh đã sắp nổ tung.



Chỉ là làm một lão đại cao quý lãnh diễm, cô không thể rụt rè.



Sơ Tranh và Phú Dục bày xong đá ma pháp, mấy người bên kia vẫn đang học ma pháp trận.



Ma pháp trận làm gì dễ học như vậy, cho dù chỉ là nhớ kỹ nó, thì cũng rất khó.



Vài ngày sau, mấy người này mới biểu thị nhớ kỹ rồi.



Một người trong đó cẩn thận nói: "Chúng ta... Không bảo đảm một lần có thể thành công."



Loại chuyện như học ma pháp ngay lập tức này, đời này bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới.



Cho nên thất bại cũng không nên trách bọn họ.



"Ồ." Sơ Tranh không để ý chút nào, lắm tiền nhiều của biểu thị: "Một lần không được thì hai lần." Luôn có một lần có thể thành công.



"..."



Ma pháp thạch dùng một lần liền vô dụng, phải thay mới.



Đá ma pháp của cô là mua sỉ đến à?



Sơ • lão đại • Tranh: "Chuẩn bị kỹ càng rồi bắt đầu."



Mấy người nhìn nhau vài lần, đứng vây quanh ngôi mộ tập thể.



"Chúng ta làm gì?"



Sơ Tranh chỉ vào vòng đá ma pháp mà hắn bày đầu tiên: "Khi ta bảo ngươi điểm, ngươi liền điểm."



"Điểm cái gì?" Phú Dục có chút đần độn.



"Đá ma pháp."



"Làm... Làm sao điểm?" Đầu óc của Phú Dục tiểu công tử đã ngừng vận chuyển, một mảnh mờ mịt.



"Ngươi không phải hệ hỏa?"



"Đúng... Đúng vậy."



"Thì dùng cái đó mà điểm."



"..."