Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 663 : Tế ti nhiều kiều (39)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Có tiền đốt đến hoảng không được à?"



"..." Đi.



Thế nhưng ngươi đây là liều mạng nha!!



Vừa rồi những người kia tưởng thật đó!



Người ta thật sự muốn triệu hoán Thần Hắc Ám... A, không đúng, ma pháp trượng của Thần Hắc Ám.



Kết quả ngươi làm ra một màn như thế, ngay cả sát trận cũng đều là giả!



Để bọn họ biết được, còn không phải bị tức chết luôn à?



Phú Dục nhìn về phương hướng ngôi mộ tập thể một chút.



Cái ma pháp trận lúc ban đầu kia, kỳ thật hắn không cảm nhận được bao nhiêu lực sát thương, ngược lại giống như là...



Chỉ vì thiêu hủy những thi thể này.



Phú Dục bị suy nghĩ này làm cho giật mình.



Sơ Tranh cô nương nhìn thế nào cũng không giống người tốt vậy đâu.



Chắc chắn là sắn suy nghĩ nhiều.



Suy nghĩ nhiều.



Suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều...



...



Lúc Ân Vấn tỉnh lại, bị giam trong phòng giam của Thần Điện, toàn bộ nhà giam đều phong bế, nơi này không cảm giác được bất cứ nguyên tố gì.



Ở đây có ma pháp trận ngăn cách nguyên tố, thậm chí là nguyên tố ám trong cơ thể y cũng không thể điều động.



Nơi giam giữ ma pháp sư, đại đa số đều thiết kế như thế.



Ân Vấn cảm thấy mình thua rất oan.



Trước mắt Ân Vấn không khỏi hiện lên gương mặt kia, lập tức hận đến nghiến răng.



Cạch ——



Cửa nhà lao bị người mở ra, người Ân Vấn vừa mới nghĩ tới, lúc này liền xuất hiện ở cửa phòng giam.



Ân Vấn lập tức đứng lên: "Ngươi chơi trò lừa gạt!"



Ân Vấn rất có tự tin với thực lực của mình, nếu như không phải cô dùng thủ đoạn hạ lưu, dùng ma pháp đánh với mình, cô căn bản không đánh thắng mình.



"Chơi trò lừa gạt thì đó cũng là bản lĩnh của ta." Thắng bằng bản lĩnh, dựa vào cái gì mà nói ta chơi trò lừa gạt! Ta cũng không có không cho ngươi chơi mà!



Ân Vấn nghẹn khuất.
"Ừ." Sơ Tranh dừng một chút: "Không lấy đá ma pháp ra, chàng cảm thấy khó chịu không?"



"Ta quen rồi." Linh Tích nói.



Hắn cũng không muốn lấy đá ma pháp ra.



Trước kia hắn không thích trong thân thể tồn tại nguyên tố ám.



Nhưng hiện tại...



Bởi vì nàng là ám ma pháp sư, cho nên hắn bắt đầu tiếp nhận những nguyên tố ám này.



Như thế thì có thể thân mật với nàng hơn một chút.



"Khó chịu sao?"



Linh Tích lắc đầu, hắn cười với Sơ Tranh một tiếng: "Những nguyên tố ám kia sẽ không tạo cho ta gánh nặng quá lớn."



Bình thường bọn nó đều rất ít ra ngoài, chỉ là khi tính tình hắn không thể không chế nổi, mới đột nhiên xông phá áp chế của nguyên tố ánh sáng, chiếm cứ vị trí chủ đạo.



Sơ Tranh cũng không biết rốt cuộc có thể lấy ra không.



Ân Vấn nói thật hay giả...



Cho nên cô cũng không dám tùy tiện động.



Nếu thẻ người tốt không cảm thấy khó chịu, thì về sau cô chỉ cần không cho hắn hắc hóa là được rồi.



"Trước đó vì sao nàng không nói với ta mà đã rời đi?" Thanh âm của Linh Tích bỗng nhiên trầm xuống.



"..." Sao chứ nhớ mãi chuyện này thế?



Không phải đã qua lâu lắm rồi sao?



Ta phải tìm lý do gì để lừa gạt hắn đây...



Linh Tích xê dịch về phía Sơ Tranh, ôm lấy eo cô, rầu rĩ mà nói: "Về sau mặc kệ nàng đi đâu làm gì, đều phải nói cho ta biết, có được không?"



Trong giọng nói kia tràn đầy ủy khuất.



Nghe thấy làm lòng người như nhũn ra.



"Được." Sơ Tranh nhanh chóng đáp ứng.



Linh Tích càng ôm cô chặt hơn.



"Nếu không chàng... Đi lên?" Sơ Tranh đề nghị.



Linh Tích cũng muốn đi lên, nhưng nơi này quá nhỏ, hắn lắc đầu, cứ như vậy ôm Sơ Tranh.



Kết quả ngày hôm sau Linh Tích liền phát hiện giường êm trong Tàng Thư Các biến lớn.



Đừng nói hai người nằm, cho dù hai người ở phía trên lăn một vòng cũng không thành vấn đề.



Linh Tích: "..."