Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 665 : Tế ti nhiều kiều (41)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Rốt cuộc Sơ Tranh có phải là ám ma pháp sư hay không, kỳ thật bốn vị trưởng lão cũng không có thông tin xác thực.



"Người tên Sơ Tranh kia, rốt cuộc có phải là ám ma pháp sư không?"



"Trước đó Diệp Thư Lương nói với chúng ta..."



"Ngươi đừng đề cập đến Diệp Thư Lương, ai biết lúc ấy hắn nghĩ thế nào, có lẽ vì muốn nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta."



"Tốt, không nói đến Diệp Thư Lương. Nhưng lần này trưởng công chúa cũng nói như vậy..."



"Trước đó ở chỗ ngôi mộ tập thể, không phải còn có chứng nhân sao? Cái người tên là... Phú Dục, gọi hắn tới hỏi một chút."



Khi Phú Dục bị kêu lên, vừa thấp thỏm lại vừa mờ mịt.



Hắn vào Thần Điện lâu như vậy, cũng chỉ có lúc mới tiến vào có gặp qua những trưởng lão của Thần Điện này, không biết bây giờ gọi hắn tới làm gì.



Bốn vị trưởng lão ngồi ngay ngắn ở trên điện trưởng lão.



"Phú Dục tham kiến bốn vị trưởng lão."



"Miễn lễ." Đại trưởng lão đưa tay: "Không cần khẩn trương, hôm nay gọi ngươi tới, chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."



Phú Dục: "..." Ta khẩn trương muốn chết đây!



Gọi hắn tới nơi này, có thể là hỏi việc nhỏ à?



"Trước đó ngươi cũng ở chỗ ngôi mộ tập thể đúng không?"



Phú Dục gật đầu: "Dạ..."



"Vậy tình huống lúc đó chắc chắn ngươi rõ ràng, ngươi cẩn thận thuật lại cho chúng ta nghe một lần."



Phú Dục nào dám nói không.



Trước đó hắn đã từng thuật lại nhiều lần, lúc này hắn chỉ cần chiếu vào lời lúc trước nói lại một lần là được.



Phú Dục căn bản không nói thật, tóm tắt rất nhiều chuyện có quan hệ với Sơ Tranh.



Phía sau hắn không cách nào giải thích, đành nói thẳng là lúc ấy bị chấn kinh đến ngất đi, chờ tỉnh lại, thì tế ti đại nhân đã ở đó.



Bốn vị trưởng lão nghe đến nhíu mày.



"Vậy ngươi có trông thấy vị Sơ Tranh cô nương kia, sử dụng ma pháp hệ ám không?"



Lông tơ phía sau lưng Phú Dục bỗng nhiên dựng đứng lên, tê dại cả da đầu.



Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này chứ!
Phải sủng.



Phải sủng, phải sủng... Nhất định phải sủng, chỉ có thể sủng.



Sơ Tranh tẩy não mình một phen, lại nhìn Linh Tích liền tâm bình khí hòa —— cái mông chứ!



Sơ Tranh cách cái bàn nhỏ, nâng cằm Linh Tích lên, làm cho hắn ngẩng đầu, trực tiếp hôn một cái qua.



Trong điện đốt hương, làn khói nhẹ lượn lờ mà lên, hương khí bốn phía.



Bàn nhỏ không biết bị đẩy qua một bên từ khi nào, thường phục tế ti trên thân Linh Tích bị giật ra, xốc xếch trải trên mặt đất.



Khi Sơ Tranh chuẩn bị cởi nốt bộ y phục cuối cùng của hắn, Linh Tích bỗng nhiên khôi phục lý trí, hơi thở dốc: "Không... Không được."



Sơ Tranh: "Chỗ nào lại không được?"



Ta còn tức giận đây này!



Lấy chút lãi thì làm sao!



Chàng còn nói với ta không được!



Vật nhỏ ghê gớm nha!



"Đây... Đây là Thần Điện, không thể ở đây."



"Không phải chúng ta vẫn luôn ở trong Thần Điện sao?"



"..." Vẻ quẫn bách bò lên gương mặt Linh Tích, vành tai nóng đến muốn bốc cháy: "Đây là chính điện của Thanh Phong Điện, nơi này thờ phụng Thần Quang Minh, không thể ở đây, chúng ta trở về phòng, có được không?"



"Không được." Sơ Tranh cự tuyệt.



"Trở về phòng, muốn làm sao cũng được, đừng ở chỗ này..."



Linh Tích hít sâu một hơi, bối rối đẩy Sơ Tranh ra.



"Bảo bảo..."



Hắn có chút khó chịu gọi cô, lý trí dần dần mất khống chế.



"Nếu Thần Quang Minh thật sự tồn tại, mặc kệ chúng ta ở nơi nào, hắn cũng đều thấy được." Sơ Tranh ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Cho nên ở nơi nào, thì có gì khác nhau? Ta liền phải ở chỗ này muốn chàng."



Giọng nói của nữ tử mát lạnh, lại làm cho đáy lòng Linh Tích nóng lên, phát run.



Nhưng mà một điểm lý trí còn đang giãy dụa cuối cùng nói cho hắn biết —— không thể.



Mặc dù Sơ Tranh nói không sai, nếu Thần Quang Minh thật sự tồn tại, thì không có chỗ nào là hắn không nhìn thấy được.



Nhưng ở trong gian phòng của mình, trong lòng của hắn có một loại cảm giác an toàn hơn.