Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 66 : Đỉnh cao Ma giới (1)
Ngày đăng: 01:28 30/04/20
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
#Không re-up dưới mọi hình thức.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tang môn tinh*, ngươi mở cửa cho lão tử!! Đừng tưởng rằng ngươi trốn ở bên trong thì không sao nhé!"
(*Sao quả tạ)
Cánh cửa cũ nát loảng xoảng vang lên, giống như có thể sẽ tan ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
"Cái tên tang môn tinh nhà ngươi dám trộm đồ trên đầu lão tử, lão tử giết chết ngươi, lăn ra đây cho lão tử, ra đây!!"
Cánh cửa nhìn có vẻ không chắc chắc, nhưng người bên ngoài đạp nửa ngày, vẫn không thể đá văng được.
Sơ Tranh lúc này đang ngồi sau cánh cửa, hờ hững nhìn.
Lại đổi thế giới...
"Vương bát đản, còn bao lâu nữa ta mới trở về được?"
【 Tiểu tỷ tỷ, tập hợp đủ 99 tấm thẻ người tốt, là cô có thể lập tức trở về! 】 Thanh âm của Vương Giả vui sướng vang lên.
Chín mươi chín...
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Bây giờ có mấy tấm rồi?"
【 Hai tấm, tiểu tỷ tỷ cố lên! 】
Sơ Tranh dùng tay đỡ trán, số lẻ cũng chưa đến, khi nào mới có thể tập hợp đủ chín mươi chín tấm?
"Vậy ta chỉ cần đi thu thập thẻ người tốt là được rồi, phá sản làm gì nữa."
【 Nhưng mà tiểu tỷ tỷ, nếu nhiệm vụ chính tuyến thất bại, cô cũng sẽ bị kéo ngược lại... 】 Vương Giả yếu ớt nhắc nhở.
Đại gia kéo ngược lại đến!
Sơ Tranh bắt lấy đồ vật bên cạnh, bỗng nhiên đánh tới cánh cửa đang loảng xoảng rung động.
Ồn ào quá!
Không biết là một đập kia của cô có hiệu quả hay là thế nào, thanh âm bên ngoài đột nhiên biến mất.
Bốn phía an tĩnh lại, Vương Giả lập tức cho Sơ Tranh tiếp thu ký ức.
...
Uổng cho một khuôn mặt đẹp.
Không bằng cứ xử lý trước đi!
"Bang!"
Cánh cửa lung lay sắp đổ, rốt cục cũng không chống đỡ được, ngã xuống, chia năm xẻ bảy, tro bụi bay tung tóe.
Một đại hán dáng người cường tráng vạm vỡ chắn ở cửa ra vào, vài giây sau mới xoay người vào cửa, trên mặt có một vết sẹo, nhìn qua rất dữ tợn.
"Tang môn tinh!" Đại hán xách đao trong tay, đôi mắt hung thần ác sát đảo qua gian phòng, cuối cùng dừng lại trên người Sơ Tranh: "Hôm nay xem ta có đánh chết ngươi không!"
Sơ Tranh: "..."
Đại hán vừa mới đi, chẳng lẽ là đi lấy đao? Làm thế với một tiểu cô nương đáng thương như cô, lương tâm của hắn không biết đau sao?
Sơ Tranh cúi đầu nhìn tay mình, không tính là trắng nõn, có một ít miệng vết thương và vết chai.
Đối mặt với một đại hán như thế... Theo trí nhớ của cô, đại hán này hẳn là có chút tu vi.
Chỉ bằng thân thể này, thì khả năng xử lý hắn quá nhỏ.
Đại hán đi về phía Sơ Tranh, vừa đi lên trước mấy bước, đại hán liền nhìn thấy Lâm Thần ở đằng sau.
Mũi đại hán ngửi ngửi trong không khí, cái mùi này...
"Người?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng lên, chỉ vào Lâm Thần đang nằm trên giường: "Tặng cho ngươi."
Đại hán vừa chuẩn bị phát tác: "..."
Ma tộc căn bản không để Sơ Tranh vào mắt, trực tiếp đi về phía sau, một tay xách Lâm Thần lên, dùng sức ngửi.
Thật sự là người!
Từ sau khi Ma thành bị phong ấn dưới mặt đất, thì chưa từng có người xuất hiện.
"Ngươi tìm được hắn ở chỗ nào?" Đại hán quay đầu hỏi Sơ Tranh.
Sơ Tranh chậm rãi sửa sang lại quần áo bẩn thỉu trên người: "Nhặt."
Đại hán híp mắt lại: "Ngươi đưa hắn cho ta?"
"Ừ." Ta rất hào phóng, đã không thể tự mình xử lý, vậy người khác xử lý thì không có quan hệ gì với ta: "Gán nợ."