Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 671 : Ngộ cẩm trình tường (5)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh: "..."



Cho nên có khai trừ hay không đây?



Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.



Có phải ta cần đến kích thích một chút không nhỉ...



Sơ Tranh ở bên này tàu hoả chạy đầy trong đầu, không tiếp lời tổng thanh tra. Bị làm lơ như thế, cả người tổng thanh tra đều không tốt, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích nghiêm trọng.



Tổng thanh tra nhịn một chút: "Tôi cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý, thế này nhé, tôi cho cô thêm một cơ hội."



Sơ Tranh: "..."



Còn phải cho ta cơ hội?



Ngươi là ma quỷ à!



Sơ Tranh lập tức nghiêm túc nói: "Tổng thanh tra, không cần cho tôi cơ hội, mời hiện tại lập tức khai trừ tôi đi." Lập tức lập tức!



Tổng thanh tra: "..."



Bầu không khí trong văn phòng nháy mắt lâm vào yên tĩnh.



Người khác gặp phải khai trừ, không phải khóc trời đập đất hỏi vì sao, thì chí ít cũng phải mặt mũi tràn đầy khiếp sợ thất vọng chứ?



Cô lại... dùng giọng điệu cầu còn không được?



"Khụ khụ khụ..." Tổng thanh tra ho khan hai tiếng, đột nhiên xoay chuyển giọng điệu: "Cô gái à, tôi biết cô cũng vừa ra xã hội, không dễ dàng, cô cũng đừng thể hiện, khí thế nhất thời, rồi cúi đầu thì chuyện gì cũng mất. Xã hội này chính là như vậy, tôi trước kia cũng như thế."



Tổng thanh tra đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, ánh mắt rơi vào người Sơ Tranh, ánh mắt mang theo sự dò xét của đàn ông đối với phụ nữ: "Thế này nhé, tôi cho cô thêm một cơ hội, hôm nay..."



Ầm --



Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người đá văng.



Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng ở cửa ra vào, mang theo túi xách LV bản giới hạn, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu.



Người phụ nữ chỉ vào tổng thanh tra: "Hay cho lão La ông, nói với tôi đi làm, ông đi làm như vậy à? Ông làm việc hay là làm nhân viên?"



Khi tổng thanh tra trông thấy người phụ nữ kia, sắc mặt liền thay đổi, cũng cấp tốc kéo dài khoảng với cùng Sơ Tranh.



"Vợ à, không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ bàn chuyện công việc."
"Sơ Tranh, cô để trên bàn sao?" Nữ sinh tóc ngắn có chút ngờ vực, hai mươi vạn có thể tùy tiện ném trên bàn à?



"Ừ."



"Vậy sao không thấy?"



Nữ sinh tóc ngắn ngược lại còn gấp gáp hơn Sơ Tranh.



Sơ Tranh tuyệt không gấp, nhưng đồ của mình mất, nói thế nào vẫn còn có chút cách ứng.



"Cô không sốt ruột sao? Hai mươi vạn đấy?"



"Sốt ruột hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì." Sơ Tranh chậm rãi lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.



...



Lưu Cầm nghỉ trưa trở về, thấy chỗ làm việc toàn là người, ngăn trở con đường của bà ta, tâm tình vốn đã không tốt, lúc này càng giận dữ nói: "Mấy người vây ở đây làm gì? Không đi làm sao?"



Lưu Cầm là nhân viên lâu năm, những bộ phận khác cũng quen biết bà ta, tất cả mọi người đều gọi một tiếng chị Lưu.



"Chị Lưu, xảy ra chuyện rồi."



"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Cầm nói: "Phu nhân tổng thanh tra lại giết trở về rồi?"



"Không phải, là thực tập sinh trong bộ phận của chị báo cảnh sát, nói mình mất vòng tay giá trị hai mươi vạn."



Lưu Cầm hơi biến sắc.



Người bên cạnh khẽ xì một tiếng.



"Vòng tay hai mươi vạn, cũng không biết thật hay giả, cô ta là một thực tập sinh, làm sao mà mua được?"



"Tôi thấy tám phần là giả."



"Không phải cô ta đã báo cảnh sát rồi à, cũng không thể giả báo được?"



"Người trẻ tuổi bây giờ chuyện gì mà không làm được."



Mọi người mồm năm miệng mười nói quan điểm của mình.



Có người bỗng nhiên đem chủ đề chuyển về phía Lưu Cầm: "Chị Lưu, chị biết là thật hay giả không?"



Lưu Cầm lắc đầu: "Tôi làm sao biết."



Lưu Cầm rướn cổ lên nhìn vào bên trong một chút, cánh tay nắm vạt áo nhịn không được siết chặt.