Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 700 : Ngộ cẩm trình tường (34)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh đút hai tay vào trong túi, đứng dậy từ trên ghế sofa, đi tới cửa.



Mẹ Chu được tự do, lập tức nhào về phía Chu Văn trên đất.



Chu Văn giơ tay sờ cổ mẹ Chu, nhưng mà vết máu chỉ sượt qua liền biến mất, làm gì có vết thương.



Y khiếp sợ quay đầu nhìn về phía người được vây quanh rời đi.



Sơ Tranh xuống lầu, quay đầu nhìn một chút: "Canh giữ nơi này."



"Dạ."



Sơ Tranh bóp cổ tay, bây giờ chỉ còn bắt hung thủ.



Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, tại sao phải tiếp nhận những thứ ta không nên tiếp nhận.



...



Thời còn đi học Chu Văn có một người anh em tên là Đậu Hải, lúc ấy hai người chơi rất thân, cơ hồ xem nhau như anh em ruột.



Sau khi thi đại học, Chu Văn muốn bỏ học, trong nhà Đậu Hải cũng coi như có tiền, lúc ấy liền đưa ra đề nghị giúp y học đại học.



Nhưng Chu Văn cự tuyệt.



Vì chuyện này, Đậu Hải rất tức giận, khi rời khỏi, cũng không nói cho Chu Văn biết, đến thành phố B học đại học.



Sau khi Chu Văn tiến vào nhà máy, quả thực có chút quan hệ không minh bạch với bà chủ.



Bởi vì lúc ấy mẹ y sinh bệnh cần dùng tiền gấp, nhưng chút tiền lương của nhà máy, căn bản không đủ.



Đúng lúc này, không biết tại sao bà chủ lại coi trọng y, vô tình hay cố ý câu dẫn y, còn uy hiếp y.



Y bị bức đến không còn cách nào.



Vì muốn có tiền, chỉ có thể nghe lời bà chủ.



Không nghĩ tới có một lần bị ông chủ bắt gặp.



Y thừa dịp ông chủ và bà chủ cãi nhau chạy mất.



Y cho rằng mình sẽ bị khai trừ, nhưng mà ông chủ không hề tìm y gây sự, bà chủ vẫn hoàn toàn giống như trước đây tới tìm y.



Cứ như thế trôi qua một đoạn thời gian, mẹ y khỏi bệnh.



Chu Văn liền muốn kết thúc quan hệ như vậy.



Y hẹn bà chủ gặp mặt, muốn nói rõ ràng, ai ngờ người đến lại chính là ông chủ.



Giữa lúc hai người tranh chấp, Chu Văn bị ông chủ thất thủ đẩy vào trong máy móc, hai chân cứ như vậy mà phế đi.




Lần cuối cùng Thẩm Tứ Minh liên lạc với hắn, là lúc chạng vạng tối, sau đó vẫn không liên lạc được.



Trước đó hung thủ từng tập kích Ngôn Ngộ và Sơ Tranh, Thẩm Tứ Minh lo lắng hung thủ tới tìm Ngôn Ngộ.



Sơ Tranh đi xuống dưới nhìn một chút, Ngôn Ngộ không lái xe đi.



Từ camera và bảo vệ ở cổng đều cho thấy, một mình Ngôn Ngộ đi ra khỏi chung cư, dừng lại ở cửa ra vào chừng 2 phút, sau đó đi về phía đối diện chung cư.



Sơ Tranh vừa đi ra khỏi chung cư, xe của Thẩm Tứ Minh liền dừng lại trước mặt cô, anh ta nhảy từ trên xe xuống như đạn pháo, vô cùng lo lắng hỏi.



"Tìm được người chưa?"



"Chưa."



"Hắn sẽ đi đâu chứ?"



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn anh ta một chút: "Anh nên hỏi, hung thủ sẽ dẫn hắn đi đâu."



Thẩm Tứ Minh: "..."



Mi tâm Thẩm Tứ Minh nhảy thình thịch: "Hắn bị hung thủ mang đi?"



"Không phải hung thủ mang hắn đi, thì chính là hắn mang hung thủ đi, không có gì khác biệt."



Dường như Thẩm Tứ Minh cũng nghĩ đến, bản thân Ngôn Ngộ chính là một nhân vật nguy hiểm, sắc mặt hơi biến đổi.



Nếu như hắn thật sự phát hiện ra hung thủ, rồi dùng bản thân mình dẫn dụ hung thủ ra, sau đó làm chút chuyện gì đó, cũng vô cùng có khả năng.



Thẩm Tứ Minh càng nghĩ càng thấy sợ hãi, lấy điện thoại ra gọi các anh em nhanh chóng tìm người.



Cúp điện thoại, thấy Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, thần sắc bình tĩnh nhìn chung cư đối diện: "Cô... cô không sốt ruột?"



Ngôn Ngộ đã mất tích!



Còn rất có thể là bị hung thủ mang đi!



Sao cô vẫn bình tĩnh như thế được?



Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Sốt ruột trừ ảnh hưởng đến phán đoán và tốc độ giải quyết, thì có gì hữu dụng?"



***



Ta nhớ hôm qua vừa bạo chương mà...



Hôm nay cũng up 9 chương:)



Nghỉ lễ chỉ ở nhà cào phím... thật sự quá mệt mỏi.



Cuối tuần này còn phải thi toeic nữa, nên tiến độ sẽ chậm lại.



Ta chỉ có một mình, không phải ba đầu sáu tay, đừng kỳ vọng quá nhiều, cảm ơn! 😞