Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 724 : Yêu tinh quốc dân (15)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngươi chính là muốn gạt ta cởi bỏ xiềng xích cho ngươi." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh, không thấy tức giận, cũng không thấy những cảm xúc khác.



"Đúng."



Tầm Ẩn hào phóng thừa nhận.



Hắn chính là muốn cởi bỏ xiềng xích này, bằng không thì phí nhiều công sức như thế làm gì.



Đầu ngón tay lạnh buốt của Tầm Ẩn phất qua gương mặt Sơ Tranh, rơi vào trên cánh môi cô, nhẹ nhàng ngăn chặn: "Ngươi rất thích, không phải sao?"



"Ngươi nằm mơ."



Sơ Tranh lui lại một bước.



Ghế bập bênh cọt kẹt một tiếng.



Ngón tay Tầm Ẩn treo trên hư không, ngăn chặn không khí.



"Vậy tiểu yêu cứ thoải mái thể nghiệm hình ảnh trong mộng đi, tùy thời hoan nghênh ngươi tới."



Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm hắn vài giây, một lát sau quay người rời đi.



Tầm Ẩn cho là một đoạn thời gian nữa Sơ Tranh sẽ không tới, ai biết chạng vạng tối, cô liền dọn đồ đến.



"Ngươi làm gì?"



Tầm Ẩn dựa vào bình phong, rất hứng thú nhìn cô đặt đồ vật.



Sơ Tranh không ngẩng đầu đáp: "Ở cùng ngươi."



"Ở cùng ta?" Tầm Ẩn dừng vài giây: "Tiểu yêu, hình như ngươi chưa trải qua sự đồng ý của ta?"



Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Đây là nhà của ta, tính cả ngươi cũng là của ta, tại sao ta phải trải qua sự đồng ý của ngươi."



"..."



Từ đường trống trải, rất nhanh liền nhiều hơn không ít đồ vật.



Có thêm một người... A, không đúng, có thêm một yêu, bầu không khí vắng ngắt tựa hồ cũng rút đi không ít.



Phía sau không có điện, Sơ Tranh mua ngọn nến đến đốt lên, cả phòng đều sáng rực lên hẳn.



Chẳng biết Tầm Ẩn trở về sau tấm bình phong từ lúc nào, nằm trên giường mỹ nhân, đối với chuyện Sơ Tranh chuyển tới, không nói gì nữa.



Sơ Tranh thu thập xong, leo lên cái ghế bập bênh của Tầm Ẩn nằm, mệt chết người.



Chẳng biết Sơ Tranh ngủ mất từ lúc nào.



Trong mộng vẫn là hình ảnh kiều diễm kia.



Sơ Tranh phiền lòng tỉnh lại, cô nhìn ra phía sau tấm bình phong, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của Tầm Ẩn.
Ánh mắt Tầm Ẩn lạnh lẽo, cánh môi khẽ mở, từng chữ băng lãnh rơi vào trong gió đêm: "Kẻ thù."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh cảm thấy mình còn có thể cứu giúp một chút.



Cô nghiêm khuôn mặt nhỏ, phá lệ nghiêm túc nói: "Ta không biết Kiêu Nguyệt gì đó, cũng không phải ả."



Kỳ thật nội tâm hoảng đến một nhóm.



Ký ức của nguyên chủ có một đoạn bị mất, tỉ như nội đan của cô ấy ở đâu? Vì sao ba mươi năm trước không thức tỉnh... Hoặc là thức tỉnh, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên lại ngủ say.



Cho nên, nguyên chủ nói không chừng thật sự là kẻ thù trước kia của Tầm Ẩn.



Nếu như chuyện này mà là sự thật, thì thẻ người tốt sẽ còn cảm thấy mình là người tốt sao?



"Thả ta ra."



Con ngươi Tầm Ẩn hơi híp lại, hồng quang nơi đáy mắt dần dần dày đặc: "Ta cảm thấy giết ngươi mới tương đối an toàn..."



"Ồ."



Sơ Tranh giơ tay, nắm chặt cổ tay Tầm Ẩn, người sau không thèm để ý nhìn cô.



Cho dù mình bị hạn chế, thì lực lượng cũng mạnh hơn tiểu yêu trước mặt này.



Một giây sau, Tầm Ẩn cảm thấy cổ tay bị đau.



Sau đó cả người đều té xuống đất.



Cạch ——



Xích sắt va chạm, âm thanh ào ào vang vọng trong viện tử cỏ hoang mọc thành bụi.



Ánh nến vùng vẫy giãy chết trong phòng cuối cùng cũng dập tắt.



Gió đêm phất qua cỏ hoang.



Sạt sạt sạt...



Tầm Ẩn nghe thấy nữ sinh đè ép mình, dùng thanh âm rất thấp cảnh cáo hắn: "Tầm Ẩn, ngươi ngoan một chút không được sao? Ta không muốn đánh ngươi." Mỗi ngày đều phải cố gắng làm một người tốt đó!



Tầm Ẩn: "..."



Tầm Ẩn giãy dụa, không có kết quả, từ bỏ.



Sơ Tranh thấy hắn yên tĩnh lại, hơi buông lỏng lực đạo xuống, Tầm Ẩn nằm trên mặt đất, rất có một bộ dáng "lão tử không đứng dậy".



Sơ Tranh không để tâm, xoay người ôm hắn lên.



Tầm Ẩn hơi trừng lớn mắt.



Đại khái là không nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ bị một nữ yêu tinh, dùng phương thức như vậy mà ôm.