Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 729 : Yêu tinh quốc dân (20)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lúc Trang Kỷ tỉnh lại thì đã là ngày thứ ba, nhóc tỳ ghé vào bên giường ngủ thiếp đi, trông thấy nó không sao, Trang Kỷ liền thở phào.



Nơi này là...



Bệnh viện?



Trang Kỷ không rõ sao mình lại ở bệnh viện, hơi nghi hoặc đánh giá gian phòng.



Trong phòng bệnh chỉ có hắn và tiểu thiếu gia.



Tiểu thiếu gia tìm người cứu mình sao?



Ngay khi Trang Kỷ nghi hoặc, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Dư Tô ăn mặc như tiểu lưu manh từ ngoài cửa tiến vào, đối diện với ánh mắt Trang Kỷ, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.



"Cậu tỉnh rồi à, còn tưởng rằng cậu vẫn chưa tỉnh lại chứ."



Có lẽ Dư Tô phát giác được mình nói sai, nhanh chóng đổi giọng: "Tôi không phải có ý kia, chỉ là cậu bị thương quá nặng..."



Chủ yếu là đại lão không cầm máu cho cậu, dẫn đến cậu mất máu quá nhiều, xém chút không cứu được.



"Anh là?" Yêu?



Dư Tô không có chút tự giác của thân là yêu nào, cười tủm tỉm tự giới thiệu: "Dư Tô."



Mặc dù đối phương là yêu, nhưng tựa hồ không có ác ý.



Trang Kỷ lễ phép đáp: "Tôi tên Trang Kỷ."



"Ừ, em trai cậu đã từng nói với tôi."



"Cậu ấy không phải em trai tôi." Trang Kỷ nhíu mày: "Cậu ấy là tiểu thiếu gia nhà tôi."



"A?" Dư Tô có chút đần độn, nhưng không phải nhóc tỳ này cứ luôn miệng gọi Kỷ ca ca Kỷ ca ca sao?



Trang Kỷ trầm mặc một chút: "Là anh cứu tôi sao?"



"Không phải." Dư Tô cũng không dám nhận loạn công lao: "Đại lão nhà tôi cứu cậu."



Mặc dù cô ấy chỉ gọi tôi tới.



"??"



Trang Kỷ không rõ ràng cho lắm, vừa định hỏi đại lão nhà hắn là ai, liền nghe thấy một giọng nói mềm mềm mại mại gọi hắn.



"Kỷ ca ca..."



"Tiểu thiếu gia." Trang Kỷ lập tức nhìn về phía nhóc tỳ.



Một bên mặt nhóc tỳ bị ép tới đỏ bừng, lúc này đang xoa hai mắt, ánh mắt rõ ràng, nó lập tức kéo tay Trang Kỷ: "Kỷ ca ca, anh có đau không?"




Sơ Tranh buông thư xuống, ta không cần ngươi báo đáp gì cả, nhường lại yêu tháp không phải tốt rồi sao!



Sơ Tranh đau đầu cực kì, bảo Dư Tô về trước đi.



Cô ngồi trong viện trước một lúc, rồi trở lại đằng sau.



Sơ Tranh vừa đi đến viện tử, liền nghe thấy mùi máu tanh nồng đậm.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh nhìn về phía từ đường, Tầm Ẩn đứng ở bên trong cửa, chắp tay nhìn cô, thần sắc tự dưng có chút lương bạc.



Sơ Tranh tìm trong bụi cỏ hoang một vòng, tìm đến nơi phát ra mùi máu tươi.



Yêu?



Lần trước là người, lần này lại là yêu... Xông nhầm sao?



Sơ Tranh thu thập xong về phòng, Tầm Ẩn nằm trên ghế bập bênh chơi điện thoại, âm thanh của trò chơi tràn ngập cả phòng.



Tầm Ẩn thông minh, dùng thời gian cực ngắn, liền hiểu rõ tình hình bên ngoài.



Đối với một vài thứ cũng có nhận biết.



Mà từ sau khi Tầm Ẩn học được cách chơi game... Cả ngày trầm mê trò chơi.



Sơ Tranh ném túi văn kiện trong tay lên bàn, chống lên hai bên ghế bập bênh: "Có người đang tìm ngươi?"



"Ừ." Ngón tay Tầm Ẩn nhanh chóng thao túng nhân vật, cười đáp: "Tiểu yêu, ngươi phải bảo vệ ta thật tốt, nếu như có người xông tới, ta nhất định phải chết."



"Không phải ngươi rất lợi hại sao?"



Tầm Ẩn để điện thoại xuống, nâng tay ra, xích sắt va chạm: "Cho dù ta lợi hại hơn nữa, cũng bị hạn chế."



Thứ này rất ảnh hưởng hắn phát huy.



Cho nên...



Cởi bỏ cho ta đi?



Sơ Tranh mới không mắc mưu đâu, thu tay lại, đi đến bên cạnh: "Người nào tìm ngươi?"



Thanh âm hàm chứa ác ý của Tầm Ẩn từ phía sau truyền đến: "Tiểu yêu, vấn đề này, ngươi phải đi hỏi những thi thể bên ngoài."



Sơ Tranh: "..."



Ngươi mẹ nó đi hỏi thi thể một câu ta xem nào!



Hơn nữa đó tính là thi thể gì?



Chúng nó đều bị cắt thành miếng cả rồi!