Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 733 : Yêu tinh quốc dân (24)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Âm cuối của Tầm Ẩn rất nhẹ, lộ ra mấy phần chọc người.



Đuôi lông mày khóe mắt đều chứa chút ý cười, nhưng ý cười chỉ cảm thấy tà khí mười phần.



Đó là một loại nguy hiểm đã biết rất rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà bị tà khí của hắn hấp dẫn.



"Tiểu yêu, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"



"Tới đây." Sơ Tranh giơ tay.



Tầm Ẩn nhìn chằm chằm cánh tay trắng thuần kia, giật giật môi dưới: "Ngươi đang ra lệnh cho ta?"



Cho dù là nữ nhân Kiêu Nguyệt kia, cũng không dám nói chuyện với hắn như thế.



Đáy lòng của đại yêu quái oai phong một cõi hết sức không vừa lòng.



Tiểu yêu này quả thực là trong mắt không có yêu.



Sơ Tranh thu tay lại, đứng dậy, trong cái nhìn chăm chú đầy nguy hiểm của Tầm Ẩn, áp đảo hắn trên ghế sofa.



Ngươi không tới, ta tới là được rồi!



Núi chẳng phải theo ta ta liền theo núi!



Con ngươi Tầm Ẩn rụt lại: "Tiểu yêu, ngươi..."



Phía sau bị Sơ Tranh chặn về.



Điện thoại rơi xuống đất, bộp một tiếng, y phục hoa văn phức tạp rủ xuống đất, ngăn trở điện thoại vẫn chưa thoát khỏi cửa sổ trò chơi.







Trên ghế sofa, hai người quần áo không chỉnh tề, nhưng cũng chưa từng có hình ảnh mập mờ.



Tầm Ẩn nằm nghiêng, Sơ Tranh liền nằm bên cạnh hắn, đầu gác lên lồng ngực hắn, mái tóc màu vàng và tóc đen của hắn quấn quýt lấy nhau.



Đầu ngón tay Tầm Ẩn câu một sợi lên, nhẹ nhàng vân vê.



Hắn đã từng gặp qua nhiều yêu như vậy, thế nhưng không có con yêu nào, có thể làm cho hắn có cảm giác đặc biệt.



Chứ đừng nói là làm hắn động tình.



Tiểu yêu nhìn có chút đáng ghét, nhưng đáy lòng lại rất vui vẻ khi cô tới gần...



Mỗi lần cô đụng vào, hôn, đều có thể làm cho tim hắn đập thình thịch.



Cảm giác phảng phất từ sâu trong linh hồn mang đến.




Dư Tô cũng mặc kệ Trang Kỷ có phản ứng gì, trực tiếp nhét vào trong tay hắn.



“Tôi còn có việc, đi trước, cậu nghĩ kỹ rồi gọi vào số điện thoại trên đó.”







Sơ Tranh không xác định Trang Kỷ có gọi điện thoại cho mình hay không, dù sao Trang Kỷ và Chung Ly Lạc đều là vị thành niên, suy nghĩ sẽ không giống như người trưởng thành.



Ai biết bọn họ có thể chơi bài được ăn cả ngã về không hay không.



Nhưng chỉ qua hai ngày, Sơ Tranh liền nhận được điện thoại của Trang Kỷ.



Đầu dây bên kia là tiếng gió, rất lớn, rất ầm ĩ, giống như một người đang chạy vội trên đường cái phồn hoa vậy.



Giọng nói của Trang Kỷ, theo những tiếng gió đó, nôn nóng vỡ vụn truyền tới: “Cứu tiểu thiếu gia, chuyện yêu tháp, tôi và cô bàn bạc.”



“Vị trí.”



Trang Kỷ cực nhanh báo một vị trí.



Sơ Tranh cúp điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài, cửa phòng Tầm Ẩn bỗng nhiên mở ra: “Ngươi đi đâu thế?”



“Đi ra ngoài.”



“Ta cũng muốn đi.”



“Ta sẽ trở lại nhanh thôi……”



“Ta muốn ra ngoài xem, ngươi không dẫn ta đi, vậy một mình ta đi ra ngoài……”



Sơ tranh giơ tay: “Đuổi kịp.”



Tầm Ẩn cảm thấy mỹ mãn đuổi kịp, Sơ Tranh muốn thay một thân quần áo này cho hắn, nhưng nhiều ngày như thế, quần áo cô chuẩn bị, Tầm Ẩn chưa từng chạm qua, hắn không thích thì thôi vậy.



Bị người nhìn thấy, cùng lắm là tưởng đóng phim thôi.



“Ngươi muốn đi cứu ai?”



“Ngươi nghe thấy được?” Cách một phòng mà hắn vẫn có thể nghe thấy, thuận phong nhĩ sao?



“Tiểu yêu, thính lực của ta rất tốt.”



Sơ Tranh cảm thấy lúc Tầm Ẩn gọi mình là tiểu yêu, lại có nhiều thêm một chút ý nhị khác.



Giống như một cái nick name rất đặc biệt.



Nhưng nhìn thần sắc của hắn, vẫn mang theo nụ cười tà khí như cũ, tà ác giấu trong cặp mắt màu mực kia.



“Cứu một đứa trẻ, ngươi yên tĩnh chút.”