Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 745 : Ác nữ làm ruộng (1)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngươi nói xem cha mẹ ngươi đều không còn nữa, thúc thẩm như chúng ta chính là trưởng bối của ngươi, vất vả lắm mới tìm được cho ngươi một cửa hôn sự, người ta không chê ngươi, ngươi còn không vui, ngươi muốn thế nào đây?"



"Ai, cửa hôn sự này cũng không kém. Trương viên ngoại là người nổi danh giàu có khắp mười dặm tám thôn này, ngươi gả đi chính là hưởng phúc, làm phu nhân của người ta."



"Ngươi đừng bướng bỉnh."



"Chúng ta đều muốn tốt cho ngươi."



Sơ Tranh vừa mở mắt, liền trông thấy một nam một nữ đứng ở đối diện.



Nam đứng phía sau, không lên tiếng.



Nữ thì nước bọt bay loạn, nói đến vô cùng hăng say.



Sơ Tranh bị mụ ta làm cho đau đầu, lạnh như băng liếc nhìn mụ một cái.



Nữ nhất thời im bặt, lui lại một bước, giữ chặt cánh tay nam nhân.



"Ánh mắt nha đầu này sao lại dọa người như thế?"



Nam nhân thở dài: "Ai... Được rồi, để cho nàng tự ngẫm lại đi."



Nữ nhân ậm ừ, đồng ý đề nghị của nam nhân, kéo nam nhân ra ngoài.



Khi đi tới cửa, nữ nhân cất giọng nói với Sơ Tranh: "Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ, chúng ta sẽ không hại ngươi."



Cửa đóng lại, Sơ Tranh nghe thấy tiếng khóa cửa.



Đến.



Lại còn bị bắt giam.







Nguyên chủ họ Giang.



Phụ mẫu đều là người có tiếng trong khắp mười dặm tám thôn, phụ thân hung thần ác sát, mẫu thân đanh đá độc miệng, bình thường không ai dám trêu chọc bọn họ.



Nếu nói phụ mẫu Giang gia xấu, thì bọn họ chưa từng làm những chuyện táng tận lương tâm gì.



Nhưng nếu nói bọn họ không xấu, thì bọn họ lại chưa từng làm chuyện tốt gì, còn không được người trong thôn thích.



Năm nguyên chủ 14 tuổi, phụ mẫu đột nhiên bị người tố cáo hợp mưu giết người, quan phủ phán quyết trảm án.



Từ đây nguyên chủ liền sinh sống một mình trong thôn.



Những người từng không quen nhìn phụ mẫu nguyên chủ, hoặc là từng bị phụ mẫu nguyên chủ chọc giận, hết thảy đem cơn giận này xả trên người nguyên chủ, bình thường cũng luôn chèn ép vài câu.



Sau khi phụ mẫu nguyên chủ mất được nửa năm, đại nương của nguyên chủ, liền thu xếp cho nguyên chủ một cửa hôn sự.



Chính là Trương viên ngoại ở thôn bên cạnh.
Giang Ngọc Ngọc ở trong thôn, là một đứa bé khá hiểu chuyện, nhưng cũng vụng trộm khi dễ nguyên chủ không ít.



Sơ Tranh rủ mắt xuống, lạnh như băng nói: "Mắc mớ gì tới ngươi."



Giang Ngọc Ngọc không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ nói như vậy: "Giang Sơ Tranh, ngươi to gan quá nhỉ?"



"Vẫn tốt." Cũng giống nhau cả thôi.



Giang Ngọc Ngọc: "..."



Lúc này hẳn cô phải bị nhốt trong phòng mới đúng, sao lại xuất hiện ở trên trấn, hơn nữa còn có một bàn thức ăn ngon như thế...



Giang Ngọc Ngọc nhìn đồ ăn trên bàn, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.



Thơm quá.



Ả mười ngày nửa tháng mới có thể ăn thịt một lần, hơn nữa còn không phải sắc hương đều đủ như vậy.



Giang Ngọc Ngọc càng nhìn càng thèm, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.



Sơ Tranh: "..."



Tay Giang Ngọc Ngọc còn chưa đụng đến đùi gà, liền bị Sơ Tranh dùng đũa đánh lên mu bàn tay, đau đến mức ả vội rút tay về.



"Giang Sơ Tranh, ngươi làm gì!" Giang Ngọc Ngọc che mu bàn tay lại, dùng ánh mắt nguýt cô.



Sơ Tranh hỏi lại: "Ngươi làm gì?"



"Một mình ngươi ăn hết nhiều như vậy sao? Ta là tỷ tỷ của ngươi, ta giúp ngươi ăn." Giang Ngọc Ngọc dùng giọng điệu đương nhiên.



Sơ Tranh: "..."



Không phải ngươi còn vừa chất vấn ta, vì sao lại ở đây sao?



Có ăn, ngươi liền quên cả mục đích rồi à?



"Ta và ngươi không quen." Sơ Tranh lạnh mặt nói: "Xin đừng nhận loạn thân thích."



Bình thường Giang Ngọc Ngọc hù dọa đã quen, lúc này mặc dù cảm thấy Sơ Tranh có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.



"Ta cứ ăn thì thế nào?"



Giang Ngọc Ngọc lần nữa giơ tay.



Sơ Tranh ở dưới mặt bàn, đá ghế của Giang Ngọc Ngọc.



Ghế trượt về phía sau, Giang Ngọc Ngọc không ngồi vững vàng.



Giang Ngọc Ngọc bịch một tiếng ngã xuống đất.



Động tĩnh lớn như vậy, thực khách còn lại dồn dập quăng ánh mắt hiếu kỳ tới.



Có lẽ Giang Ngọc Ngọc bị ngã đến ngu người, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu, bén nhọn gầm thét: "Giang Sơ Tranh ngươi điên rồi!!"