Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 757 : Ác nữ làm ruộng (13)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Một tên ngốc, sau khi gia cảnh sa sút, còn có thể ngược xuôi tìm tới được đám bà con xa như các ngươi?" Lừa gạt quỷ chắc!



"..."



Cuối cùng dưới sự uy hiếp của thổ phỉ, cha Đại Ngưu mới chịu nói thật.



Người này là bọn họ nhặt được ở trên núi.



Ai biết khi tỉnh lại lại là một tên ngốc, lúc đầu cha Đại Ngưu muốn đuổi hắn đi, nhưng mẹ Đại Ngưu nói tên ngốc không biết gì cả, khi không có thêm một sức lao động.



Cha Đại Ngưu nghĩ lại, cảm thấy có đạo lý, liền đồng ý.



"Các ngươi lấy đồ vật trên người hắn?"



"Không có... Không có, tuyệt đối không có, khi nhặt được hắn, trên người hắn không có gì cả." Cha Đại Ngưu vội vã giải thích.



Sơ Tranh dẫn người đi ra ngoài.



"Bọn họ đánh hắn thế nào, liền đánh lại như thế." Sơ Tranh phân phó thổ phỉ.



Thổ phỉ nhìn hai người, tức khắc cười lên đầy âm trầm.



"Đừng đánh chết." Sơ Tranh lại căn dặn một câu.



Thổ phỉ: "..."



Cuộc sống đã mất đi niềm vui.



Quá tối tăm.



...



Lương Hán ngồi ở cửa hóng mát, thuận tiện nghe cả nhà Dương Thúy Thúy ở sát vách cãi nhau.



Giang Đại Sinh đi vay tiền, không vay được.



Hơn nữa khoản tiền kia cũng không ít, cho dù vay cũng vay không ra.



Sau khi trở về, Dương Thúy Thúy và Giang Đại Sinh không biết thế nào lại cãi nhau rùm beng lên.



Bình thường Giang Đại Sinh đến một cái rắm cũng không dám thả, ai ngờ cãi nhau ì xèo lên, lại còn rất lợi hại.



Lương Hán nghe đến say sưa vui vẻ, không còn cách nào... Thân là thổ phỉ, thời gian hiện tại của hắn quá nhàm chán.



Xa xa trông thấy có người đi về phía bên này.



Hắn lập tức đứng lên: "Sơ Tranh tiểu thư, ngươi trở về rồi. Ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì... Ôi, người này là ai vậy?"



"Chuẩn bị nước nóng và y phục."



Sơ Tranh chỉ ném ra câu nói này, liền dẫn người trở về phòng.



Lương Hán: "???"



Lấy tiền của người thì phải thay người tiêu trừ tai họa... Thay người nấu nước.



Lương Hán phiền muộn đi chuẩn bị nước nóng, đưa nước vào, rồi lại sai người đi tìm y phục đưa vào.




Hắn bỗng nhiên giơ tay đè chặt, luống cuống ngước mắt nhìn cô.



Sơ Tranh mặc áo choàng lên cho hắn: "Đói bụng?"



Thu Nhai cắn môi.



"Có đói bụng không?" Sơ Tranh thấy hắn có chút kỳ quái, lại hỏi một lần.



Thu Nhai vẫn không lên tiếng.



"Sao không nói gì?"



"... Không... Không thể nói... Sẽ bị mắng." Thu Nhai yếu ớt nói.



Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn, tóc mềm ơi là mềm, Sơ Tranh liền đúng lý hợp tình sờ nhiều hơn hai cái: "Sau này ở chỗ ta, muốn cái gì, đều có thể nói, không cần sợ."



Thu Nhai chần chờ, ấp a ấp úng: "Cái gì... cũng đều có thể?"



"Ừ." Tốt nhất là phải bỏ tiền.



"Ta... Ta đói." Hắn thận trọng nói.



"Vậy chúng ta ăn cơm." Sơ Tranh lại sờ đầu hắn hai lần: "Tự đi giày."



Thu Nhai ngồi không nhúc nhích.



Hai tay đặt trước người, khẩn trương bóp lấy tay mình.



"Sao thế?"



"Ta..." Hắn đánh bạo nói: "Ta không biết."



"Cứ đi vào là được, có gì mà không biết?"



Dường như Thu Nhai phát giác được giọng điệu của Sơ Tranh biến hóa, hơi co rúm người lại, nhanh chóng xoay người đi giày.



Sơ Tranh phát hiện Thu Nhai thật sự không biết.



Cô hít sâu, đi qua ngồi xổm người xuống, nhận lấy giày trong tay hắn, cầm lấy mắt cá chân hắn, đi giày cho hắn.



Sơ Tranh đi giày cho hắn xong, đứng dậy, nghiêm túc nói: "Ngươi phải học, hiểu chưa?"



Cũng không biết là Thu Nhai có nghe thấy không, chỉ hoảng loạn gật đầu.



"Ra đi."



Thu Nhai túm chặt ống tay áo Sơ Tranh.



***



Hết lễ rồi, từ ngày mai sẽ cố gắng quay về tiến độ chăm chỉ hơn 😊



Nhân dịp hết lễ mở góc thảo luận nho nhỏ 🧐



Sau khi đi qua hơn 750 chương truyện, 20 thế giới, thì Tranh Gia trong ấn tượng của các cậu là người như thế nào:3



Cầu comment, đừng để tớ cô đơn 😻



Buổi tối vui vẻ ~~~