Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 771 : Ác nữ làm ruộng (27)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh hài lòng phát tiền.



Lương Hán mừng khấp khởi nhận lấy: "Cảm ơn Sơ Tranh tiểu thư."



【...】Tốc độ của tiểu tỷ tỷ quá nhanh, nó còn chưa kịp phát nhiệm vụ, cô đã giải quyết xong người, nó có thể làm sao, nó cũng rất tuyệt vọng.



Tiểu tỷ tỷ, cô như vậy là không được!!



Chúng ta là hệ thống phá sản đứng đắn!!



Dùng tiền văn minh giải quyết vấn đề!



Sơ Tranh: Ta dùng tiền văn minh giải quyết vấn đề.



Sơ Tranh biện giải cho mình.



Cô dùng tiền mời người, cũng không hề động thủ, chưa hề chạm vào một đầu ngón tay của bọn họ, đã rất văn minh.



【...】 Văn minh không phải cô không động thủ liền văn minh đâu! Cô có hiểu lầm gì với từ văn minh rồi hả!!



Vương Giả phát điên.



Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: Ta cảm thấy phải là phải.



【...】



Sơ Tranh cũng không hiểu được sự tuyệt vọng của Vương Giả.



...



Mùa xuân trồng trọt bận rộn, Sơ Tranh dời cái ghế, ngồi ở trên bờ ruộng, nhàn nhã uống trà, nhìn người bận rộn.



Các thôn dân vô cùng ghen ghét.



Năm ngoái bọn họ còn giống nhau, năm nay người ta chính là dáng vẻ của địa chủ, ai nhìn cũng phải ghen tị hâm mộ.



"Nhìn xem nàng suốt ngày mang theo đám nam nhân kia, quá không biết xấu hổ."



"Đâu chỉ không biết xấu hổ, trong thôn chúng ta sao lại có một nữ nhân như vậy, còn chưa lấy chồng, đã câu kết với nam nhân làm bậy, không biết xấu hổ."



"Đối với thân nhân của mình mà cũng hung ác như thế..."



"Nên đuổi nàng đi đi."



Mọi người nghị luận như thế nhiều vô số kể.



Nhưng nói đến vấn đề đuổi người ra, đám người liền trầm mặc.



Nếu có thể đuổi đi, bọn họ cũng không cần ở đây thảo luận.



Đứa bé trong làng, tinh khôn hơn đám người lớn này nhiều.



Chúng nó phát hiện chỉ cần mang Thu Nhai đi chơi thật tốt, chúng sẽ được nhận thưởng.



Mà thưởng kia không chỉ giới hạn ở đồ ăn ngon, có đôi khi thậm chí là ngân lượng.




Thu Nhai dựa vào Sơ Tranh thở dốc, trong bóng tối, lỗ tai và gương mặt đều nhuộm đỏ.



Trái tim nhảy thình thịch.



Trong đầu hắn còn lưu lại cảm giác vừa rồi.



Loại cảm giác kia rất thoải mái, cũng rất kích thích...



Hắn ngửa đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ta... Ta cũng phải giống như thế sao?"



Sơ Tranh có chút buồn ngủ: "Cái gì?"



Ngón tay Thu Nhai cẩn thận sờ lên người Sơ Tranh, nhưng rất nhanh hắn liền có chút mờ mịt: "Nàng... Nàng tại sao không có?"



Sơ Tranh hất tay hắn ra: "Ta đương nhiên không có, ta là nữ tử."



"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Thanh âm của Thu Nhai kéo căng, mờ mịt luống cuống.



"Chờ chàng chuẩn bị kỹ càng ta sẽ nói cho chàng biết." Sơ Tranh hôn hắn một chút: "Đừng lộn xộn, đi ngủ."



Sơ Tranh ngược lại là muốn một bước đúng chỗ.



Nhưng chút tâm lý nhỏ bé ấy của Thu Nhai, Sơ Tranh cảm thấy vẫn từ từ đến mới tương đối tốt.



Dù sao cũng không vội lắm.



...



Hôm sau.



Thu Nhai ở trong sân tự múc nước rửa mặt.



Lương Hán ở bên cạnh hắn lắc lư.



"Ngươi nhìn ta làm gì?" Thu Nhai quay đầu, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mờ mịt.



"Ngươi cái này..." Lương Hán chỉ chỉ cổ Thu Nhai.



Thu Nhai theo bản năng sờ một cái, lúc hắn thức dậy có nhìn thấy trong gương đồng, nơi đó có dấu.



"Nàng cắn." Thu Nhai không có phòng bị gì, nói thẳng, còn có chút ủy khuất.



Lương Hán: "..."



Thế nào... Ngươi nói thế nào... Loại vết tích tư mật này, có thể lộ ra như thế sao?



"Ngươi vẫn nên che lại đi, bằng không thì bị người trông thấy sẽ không tốt lắm." Lương Hán uyển chuyển nhắc nhở.



"Vì sao?"



"Bởi vì cái này... Cái này..." Lương Hán không biết nên giải thích thế nào, bình thường cùng huynh đệ nói đôi lời thô tục, nhưng hắn không thể nói trước mặt Thu Nhai được.



Người ta là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần đó.



Thu Nhai rất tò mò chờ đáp án của hắn.



"Tóm lại ngươi đừng lộ ra." Lương Hán là một nam tử cẩu thả, nghẹn đỏ mặt, hàm hồ nói: "Cái này không thể để cho người khác trông thấy."