Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 786 : Thanh mai gả đến (12)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nghiêm Tu bị xem như tấm gương xấu để giáo dục, buổi sáng thứ 2 chủ nhiệm giáo dục đi lên, công khai giáo dục —— mặc dù không chỉ tên điểm họ, nhưng mọi người đều biết, là nói tới ai.



Nghiêm Tu sống không vui, Sơ Tranh liền vui.



Sự tồn tại của cô, chính là vì để bọn họ không vui nha.



Mặc dù cô càng muốn cho bọn họ không tồn tại hơn.



Ai...



Ảnh hưởng ta phát huy.



【 Cô tồn tại là để phá sản. 】 Vương Giả uốn nắn: 【 Phá sản, phá sản, phá sản phá sản phá sản phá sản... 】



Vương Giả lặp đi lặp lại một hồi.



Sơ Tranh che đậy nó lại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.



Có lẽ là xảy ra chuyện lớn như vậy, Nghiêm Tu bên kia đều thu liễm lại không ít, đã vài ngày Sơ Tranh không nhìn thấy cậu ta.



Về phần Tiêu Mị, Sơ Tranh nhìn thấy cô ta hai lần, Tiêu Mị rất xa trừng cô, nhưng không dám tới gây sự.



Xem ra là lần trước dọa cô ta sợ.



Trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục đến tìm cô gây phiền phức.



Sơ Tranh ở trường học trôi qua hai tuần yên bình.



Ong ——



Điện thoại rung lên.



Sơ Tranh nhìn điện báo một chút, mẹ của nguyên chủ...



Lần trước cha dượng nguyên chủ gọi điện cho cô, sau khi bị cô kéo đen, không thấy lão ta gọi tới nữa, cũng không phái người đến trường học tìm cô.



Tính toán thời gian, không sai biệt lắm chính là thời gian cha dượng muốn tìm cô...



"Tiểu Sơ, sao không nghe?" Khương Cẩn bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, đẩy cô.



Sơ Tranh tắt điện thoại đi: "Không có gì."



"Ai vậy?"



"Không có ai."



"... Ừm." Khương Cẩn rất buồn ngủ, Sơ Tranh nói như vậy, cô ấy suy tư một lát, đầu óc vận chuyển không ra, lại nằm xuống ngủ tiếp.



Mẹ nguyên chủ không buông tha, vẫn gọi điện thoại đến tiếp.



Sơ Tranh cúp điện thoại, chuẩn bị kéo đen.




Thượng Vũ gõ cửa.



Cửa cạch một tiếng mở ra, nhưng Thượng Vũ không nhìn thấy người, lão ta hơi ngờ vực, nhưng vẫn đẩy cửa ra đi vào.



Vừa đi vào, miệng mũi liền bị người bịt lại.



Thượng Vũ hơi kinh ngạc, theo bản năng phản kháng.



Nhưng mà cảm giác choáng váng rất nhanh đánh tới, thân thể bất lực xuống.



Người đàn ông bịt miệng mũi lão ta, xác định người đã ngất đi, buông lão ta ra, mặc cho người ngã xuống đất.



Ở cửa có một người chậm rãi xuất hiện.



"Cô chủ." Tài xế thấp giọng gọi một tiếng.



Nữ sinh đút tay trong túi đi vào phòng, đi theo đằng sau cô còn có một người phụ nữ.



Ăn mặc hết sức mát mẻ, trang điểm cầu kì đến độ sắp không nhìn ra dung mạo ban đầu.



Cô ta ném cái mị nhãn cho tài xế trong phòng, lắc mông, đi theo Sơ Tranh vào.



Tài xế thở ra một hơi, kéo Thượng Vũ lên giường.



Người phụ nữ nhíu mày: "Chính là hắn?"



Sơ Tranh nhìn gã đàn ông trên giường: "Sau khi chụp ảnh xong thì gửi cho tôi. Mặt khác, cô chỉ có hai tiếng. Hai tiếng sau, sẽ có người đi lên kiểm tra phòng, chuyện sau đó, dựa theo lời tôi dạy cô mà làm, đảm bảo cô không có việc gì. Sau khi chuyện thành công, hai trăm vạn sẽ gửi đến thẻ của cô."



Sơ Tranh ngừng một chút, ánh mắt băng lãnh nhìn cô ta: "Nhưng mà... Cô dám chơi tôi, cẩn thận người nhà cô."



Người phụ nữ hơi đổi sắc mặt.



Tài xế lấy điện thoại di động ra, ấn mở album ảnh, cho người phụ nữ xem mấy tấm hình.



Người phụ nữ siết chặt tay: "Cô..."



"Bảo hiểm mà thôi, không cần khẩn trương, chỉ cần cô hoàn thành, giữ kín miệng như bưng, thì sẽ không có chuyện gì."



"Tôi sẽ chuẩn bị thân phận mới cho cô, cầm số tiền kia, mang theo người nhà của cô rời khỏi thành phố này, đừng để bất luận kẻ nào tìm được cô, cô sẽ có khởi đầu mới."



Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào tường, trên gương mặt lộ vẻ ngây thơ, lại tràn đầy lạnh lùng.



Đây là một nữ sinh mười mấy tuổi sao?



Người phụ nữ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.



Vốn cho rằng tiểu nha đầu này là hạng người dễ lừa gạt.



Không nghĩ tới, người ta còn nghĩ xa hơn cô ta nhiều.



Người phụ nữ cũng không dám có tâm tư khác.



Hai trăm vạn, số tiền kia, đủ nhiều...